Nghỉ ngơi đủ, Chu Du lại đứng dậy đánh một bộ quyền. Lần này cậu vận dụng cả nội lực, mỗi chiêu mỗi thức đều sinh phong uy mãnh. Nếu Lý Vân Hi có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người — bởi vì bộ quyền lần này tuyệt đối không giống với dáng vẻ bình thường lúc tập luyện, mà rõ ràng là cao thủ xuất chiêu.
Cây cối, cỏ hoa bốn phía đều bị dư lực phá tan, quyền vừa dứt, Chu Du toàn thân nóng lên, trong lòng lại sinh ra một ý niệm muốn tìm đại cao thủ giao thủ một trận.
Cậu nhảy lên ngọn cây, mượn tán cây mà bật người lên cao, tốc độ nhanh đến mức bản thân cũng có ảo giác như muốn bay lên trời. Chu Du cảm thấy, nếu công lực đủ thâm hậu, mấy chiêu "vượt nóc băng tường" trong tiểu thuyết võ hiệp cũng không khó đạt được.
Bỗng nhiên, một đạo cột sáng từ rừng rậm phía trước bắn thẳng lên trời. Chu Du giật mình, trượt chân ngã khỏi ngọn cây, treo lủng lẳng trên cành, còn làm kinh động một con sóc. Con vật bé xíu thiếu chút nữa đã gặm cậu như hạt thông.
Chu Du thầm cảm thấy động vật biến dị ở thế giới này thật quái dị — làm sao cả bản tính cũng thay đổi? Rõ ràng là loài ăn cỏ mà cũng biến thành ăn thịt. Nếu cứ như vậy thì cả chuỗi thức ăn đều rối loạn mất rồi. Nhưng nghĩ lại, thế giới đã hỗn loạn mười năm, chuyện gì xảy ra cũng không còn lạ lùng nữa.
Cậu đá bay con sóc, trượt dọc thân cây xuống đất rồi chạy về phía cột sáng kia.
Dù nhìn gần, nhưng cậu chạy đến mười phút vẫn chưa tới nơi, mới phát hiện ngọn núi có cột sáng kia không phải cùng dãy với nơi cậu đang đứng. Chu Du do dự, nhưng lại không cam lòng quay về tay không.
Ngay khi định trở lại, cậu chợt nghe một tiếng gầm giận dữ vang lên — sóng âm mạnh đến nỗi mặt đất cũng rung chuyển. Sau đó là chuỗi âm thanh kỳ quái nối tiếp nhau, nghe vào khiến lòng người run rẩy.
“Đó là tiếng gì vậy?” Chu Du nổi tò mò, liền lặng lẽ đến gần: Chỉ xem một chút rồi về, thấy nguy hiểm lập tức rút lui!
Xuyên qua một khe núi, Chu Du leo lên một vách đá, mượn khinh công đi theo con đường ngắn nhất, tuy hiểm trở nhưng cậu vẫn dễ dàng vượt qua.
Khi lên tới đỉnh, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững sờ — nơi đây đã biến thành chiến trường. Khắp nơi hỗn loạn, mùi máu tanh nồng nặc, nhưng lại không thấy thi thể dã thú nào.
Chu Du men theo vết máu đi tiếp, âm thanh dã thú gầm rú xen lẫn tiếng kêu thảm thiết ngày càng rõ ràng, giống như một cuộc đại chiến giữa các mãnh thú.
Cậu nhận ra rằng thịt của những con biến dị thú cấp cao cung cấp nhiều năng lượng hơn. Nếu chúng lưỡng bại câu thương, thì mình có thể “nhặt lậu” một chút?
Đi được một đoạn, Chu Du rốt cuộc phát hiện con biến dị thú bị thương đầu tiên. Nó nằm trên đất, bụng phập phồng, có một vết thương lớn gần như bị mổ bụng, máu chảy lênh láng — mà vẫn chưa chết, sinh mệnh lực quả thật kinh người.
Là một con báo đen biến dị, thân dài tới ba mét, trên lưng mọc gai xương kỳ dị, đuôi dài không có lông mà giống roi mềm, đáng sợ nhất là nó có tới hai cái đầu — một đầu là báo bình thường, đầu còn lại chỉ có một con mắt đỏ rực.
Chu Du đợi hai phút, thấy nó chưa chết, liền rút dao găm định cho một đao kết liễu. Cậu nhắm ngay vết thương trên bụng mà nhảy lên ra tay.
"ROARRR—" Cái đầu biến dị còn lại đột nhiên mở mắt, phóng ra một tia sáng! Chu Du lăn một vòng tránh thoát, tia sáng kia bắn vào đất lập tức tạo ra một cái hố lớn.
Đây là lần đầu tiên Chu Du gặp biến dị thú có dị năng công kích. Đã hoàn toàn vượt khỏi hiểu biết của cậu. Xem ra mười năm rèn luyện trong núi cũng chẳng là gì cả.
Sau một đòn, con thú mới hoàn toàn chết. Chu Du ngại ngoại hình nó quá xấu, nhưng cái đuôi thì giống như vũ khí nên quyết định cắt đem theo.
Càng đi sâu, cậu càng kinh ngạc — thi thể biến dị thú ngày càng nhiều, hình dạng kỳ quái, thậm chí có loài giống như trong truyền thuyết. Chu Du không hiểu vì sao chỗ này lại tập trung nhiều mãnh thú như vậy.
Gặp thú hấp hối thì chém một đao, thấy bộ phận nào có giá trị là cắt đem về, rất nhanh đã treo đầy trên người mà vẫn đi lại dễ dàng.
Khi đang nhặt được một lớp vảy lấp lánh kỳ dị, phía trước bỗng truyền đến tiếng nổ lớn như sấm rền. Chu Du bị chấn đến ù tai, ngay sau đó mặt đất rạn nứt, núi đá đổ sụp. Trước mặt hắn mở ra một khe nứt lớn, vài thi thể rơi vào trong đó.
Chu Du vội vàng ôm chiến lợi phẩm bỏ chạy xuống núi, lúc này không dám mạo hiểm nữa.
Về tới đỉnh núi lúc đầu, cậu phát hiện đám thú hoang đã bị động tĩnh vừa rồi kinh động, đang bỏ chạy tán loạn. Nhưng giữa cảnh hỗn loạn, Chu Du mơ hồ thấy có một bóng người lao về phía ngược lại.
“Sao có thể? Chẳng lẽ là mình hoa mắt? Động tĩnh lớn như vậy là do cong người tạo ra? Võ công phải cao tới mức nào?” Chu Du kinh nghi bất định, thì thấy một điểm sáng bay về phía mình.
Cậu đưa tay bắt lấy — suýt nữa bị năng lượng làm bật văng ra ngoài.
“Đây là cái gì?” Trên tay là một mảnh kim loại hình viên bản, phát ra ánh sáng lờ mờ rồi dần nguội lạnh. Thời gian gấp gáp, Chu Du không kịp nghiên cứu, nhét vào túi rồi tiếp tục chạy.
Gần doanh địa, cậu giấu chiến lợi phẩm trong một hốc cây, định hôm sau tìm cơ hội mang về bằng rương hành lý.
Trở lại doanh địa, Chu Du phát hiện nơi đây đang bị một bầy thú hoang công kích. Lý Hoành Hi dẫn người giao chiến kịch liệt, từng người bị dã thú tha đi.
Chu Du lặng lẽ vòng ra sau rừng, truy theo mấy con thú tha người. Cậu nhân lúc chúng chuẩn bị ăn, liền giết sạch. Đáng tiếc đa số con mồi đều đã chết, chỉ còn hai người bị thương nặng chưa chết: một người mất tay, một người bị cắn nát đùi, đang r*n rỉ thảm thiết.
Chu Du khiêng hai người về, Lý Vân Hi thấy vậy lập tức chạy tới tiếp nhận:
“Đưa họ lên xe số 779, có bác sĩ và thuốc ở đó. Nhưng mà anh… sao lại ra ngoài?”
Chu Du chỉ nói: “Tới hỗ trợ.”
“Anh còn có lương tâm. Nhưng bên ngoài quá nguy hiểm, anh lên xe đi.”
Chu Du lắc đầu: “Không, tôi ra ngoài, bên kia thiếu người.”
“Không cần anh! Tôi đi!” Lý Vân Hi quát lớn. “Tôi không thể lúc nào cũng trốn phía sau. Nếu để người khác biết thân phận sẽ cười thối mũi! Anh ở đây, không được đi đâu!”
Nói xong đẩy Chu Du lên xe, tự mình vác súng lao ra chiến tuyến.
Một bác sĩ gọi với theo: “Tiểu tử, mau đè hắn lại, hắn giãy thế này tôi không xử lý vết thương được!”
Chu Du đành tiến lên phụ giúp. Vừa thấy bệnh nhân thì sững người — mặt người đó bị cắn mất một mảng, máu thịt lẫn lộn, có cứu cũng sẽ hủy dung.
Lần đầu tiên tận mắt thấy con người giao chiến với mãnh thú quy mô lớn, lòng Chu Du tràn ngập phức tạp. Thì ra, cái gọi là tử vong… gần đến vậy.
Bên ngoài tiếng súng vang không dứt. Hóa ra đội ngũ này vẫn còn vũ khí nóng, thậm chí Chu Du còn thấy Ngô Dũng khiêng cả ống phóng hỏa tiễn. Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người chết. Đủ thấy biến dị thú hung tàn thế nào.
Ước chừng nửa giờ sau, chiến sự mới dịu lại. Số người bị thương được đưa lên xe ngày một nhiều. Chu Du từng học chút sơ cứu, mấy việc đơn giản đều có thể xử lý.
“Người tiếp theo.”
Chu Du băng bó xong cho một người bị thương ở tay, còn cẩn thận dặn dò những việc cần lưu ý.
“Thì ra là cậu. Cậu cũng là bác sĩ?” — Ninh Húc Phong ngồi xuống ghế, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Chu Du.
Chu Du lạnh mặt hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Ninh Húc Phong cởi áo, lộ ra vết thương trên ngực, chờ Chu Du xử lý.
Chu Du vừa nhanh tay rửa sạch miệng vết thương, vừa cảnh cáo:
“Khuyên anh nói năng cho cẩn thận, đừng có bậy bạ gây chuyện. Nếu không, tôi xuống tay nặng nhẹ không chừng đâu.”
Ninh Húc Phong cố ý ưỡn ngực, cười hì hì:
“Tùy cậu ra tay. Cơ ngực của tôi đâu phải luyện cho đẹp không đâu. Còn cậu, móng vuốt mèo kia có thể làm đau tôi được bao nhiêu?”
Chu Du cười lạnh một tiếng, đổ nước muối thẳng lên miệng vết thương. Cậu thản nhiên nhìn gương mặt đang nhăn nhó vặn vẹo vì đau của Ninh Húc Phong, nói:
“Cồn hết rồi, nếu đội trưởng Ninh không sợ đau, vậy dùng nước muối tẩy luôn.”
Một đêm bận rộn kéo dài tới tận hừng đông. Mọi người tuy mệt rã rời nhưng cuối cùng cũng ổn định. Sau khi quét dọn chiến trường, Lý Vân Hi vẫn không quên Chu Du, liền tìm đến cậu.
“Chu Du, lần này chúng ta thu hoạch không tệ. Trên đường sắp tới, chắc không lo thiếu thịt ăn.”
Chu Du vô thức hỏi một câu:
“Các người không sợ... trong bụng mấy con dã thú đó có thịt người sao?”
Cậu vẫn còn ám ảnh sau khi thấy cảnh dã thú ăn người, trong lòng sinh ra cảm giác ghê tởm.
Lý Vân Hi sắc mặt tái nhợt, suýt chút nữa nôn tại chỗ. Chu Du vội lấy dầu gió cho nàng ngửi, áy náy nói:
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi như vậy... Nhưng mà bây giờ chuỗi thức ăn nó đảo lộn rồi, dù muốn hay không cũng phải học cách chấp nhận.”
Lý Vân Hi che miệng, gật đầu:
“Đúng vậy... Không còn cách nào nghĩ nhiều như thế, nhưng tôi thật sự vẫn muốn nôn. Có lẽ mấy ngày tới cũng chẳng muốn đụng đến miếng thịt nào.”
Chu Du hỏi:
“Đêm qua sao lại có nhiều dã thú đột kích doanh địa như vậy?”
Người trả lời lại là Lý Hoành Hi.
“Hẳn không phải có tổ chức hay có kế hoạch gì đâu. Tôi thấy chúng nó giống như bầy thú hỗn loạn chạy loạn từ trong rừng ra.”
Chu Du chợt nhớ tới dãy núi đổ sụp mà mình từng thấy, lập tức hiểu ra. Đoàn xe chẳng qua là xui xẻo, vừa vặn gặp phải một đám dã thú chạy nạn. Cả hai bên đều không ngờ sẽ va vào nhau như vậy.
“Lý đội!”
Trên xe, mọi người lần lượt chào Lý Hoành Hi.
Anh hỏi thăm tình hình thương vong của đội viên, biết được vài người không cứu được, còn có vài người tàn phế, sắc mặt liền trầm xuống.
Những người này đều là anh em của anh ra từ trong sinh tử, đồng cam cộng khổ. Nay tổn thất lớn như vậy, sức chiến đấu của tiểu đội cũng giảm đi rõ rệt.
Chu Du trở lại xe tải nghỉ ngơi. Lần đầu tiên, cậu không chê bầu không khí vẩn đục trong xe, trực tiếp dựa vào mà ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, mọi người đã đi ăn cơm. Trong doanh địa tràn ngập mùi thịt nướng thơm lừng. Lần này đến cả người thường cũng được chia mấy miếng, ai nấy đều vui vẻ, tựa như chuyện hy sinh bao nhiêu người cũng không mấy ai để tâm.
Chu Du chợt nhận ra—giữa người thường và võ giả vẫn luôn tồn tại khoảng cách. Sự khác biệt về năng lực khiến hai bên nảy sinh mâu thuẫn không thể điều hòa. Võ giả khinh người thường, người thường thì sợ hãi võ giả. Tầng lớp xã hội cũng theo đó mà hình thành.
“Chu Du, mau tới, tôi chừa phần cho cậu đấy!”
Chiêm Thành hiện giờ đối xử với Chu Du rất tốt, đưa cho cậu một cái bát to, bên trong là cơm trắng, rau xanh, trên cùng còn có vài miếng thịt nướng mỏng.
“Cảm ơn.”
Chu Du vốn định nói mình không cần thịt, nhưng nhìn ánh mắt thèm thuồng của những người khác, cuối cùng vẫn không mở miệng. Mấy miếng thịt này, cậu không ăn cũng chẳng đủ chia cho ai.