Được ăn bữa cơm có đầy đủ chay mặn phối hợp, với Chu Du mà nói đúng là một chuyện hạnh phúc hiếm có. Những người xung quanh nhìn cậu ăn ngon lành cũng không khỏi thắc mắc: chẳng lẽ thanh niên này thường xuyên bị đói bụng? Nhưng thời buổi bây giờ, đói đến chết người thực sự đã là chuyện hiếm thấy.
Nguyên nhân cũng bởi thực vật bây giờ phát triển cực nhanh. Trước đây lúa nước một năm chỉ hai vụ, còn hiện tại có thể thu hoạch nhiều lần trong năm, thậm chí không cần gieo giống nhiều công sức, mà sản lượng mỗi mẫu lại cao đến mức ngạc nhiên. Bọn họ đôi khi đi qua ruộng lúa, chỉ dừng lại thu một đợt là đủ nuôi cả đội ăn no nê suốt một tháng.
Dù không có lúa, bên ngoài cũng không thiếu thức ăn. Trên đường đi dễ dàng bắt gặp cây ăn quả, nấm rừng, rau dại. Ai muốn đổi khẩu vị thì còn có củ cải muối, dưa chua các loại — đều là do mọi người rảnh rỗi làm ra.
“Nhìn Chu Du ăn cơm mà cũng thấy như đang xem biểu diễn, không chừng trước kia cậu là đầu bếp nổi tiếng đó.” Một ông lão ngồi dựa trên tảng đá lớn, nheo mắt nói đùa.
Chu Du lắc đầu, cười đáp:
“Tôi chỉ là ăn hơi nhanh một chút. Với lại, hôm nay đồ ăn thật sự rất ngon.”
Chiêm Thành ghé đầu nói nhỏ với hắn:
“Hôm nay đặc biệt thơm là vì có mỡ heo xào đó. Bình thường bọn tôi chỉ dùng dầu thực vật. Nghe nói tối qua có người săn được một con lợn rừng, chắc thời gian tới cũng không thiếu mỡ heo đâu.”
Vừa nhắc tới chuyện tối qua, vẻ mặt ai nấy đều hơi đổi — trong dã ngoại, gặp phải thú triều là điều đáng sợ nhất. May mà đợt dã thú đêm qua không quá đông, dường như cũng không có ý chiến đấu.
Lý Hoành Hi sau khi nghe xong báo cáo phân tích của Ngô Dũng, trầm ngâm rồi gật đầu:
“Đúng vậy, đám dã thú đó trông giống như đang hoảng loạn bỏ chạy, không phải đến để chủ động tấn công. Có lẽ có liên quan đến tiếng động lớn mà chúng ta nghe thấy trước đó. Nơi này đã không còn an toàn nữa, chúng ta cần nhanh chóng lên đường. Không ai biết trong khu rừng này còn ẩn chứa thứ gì.”
Ngô Dũng cũng đồng tình:
“Nếu có thứ gì khiến cả bầy thú sợ hãi bỏ chạy như thế, chắc chắn đó là sinh vật cực kỳ khủng khiếp. Huống chi, đạn dược của chúng ta cũng sắp cạn kiệt. Nếu còn gặp phải thú triều quy mô lớn... chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.”
Một vị phó đội trưởng khác, Vương Côn Vũ, hừ lạnh một tiếng:
“Trốn? Nói dễ nghe thật đấy! Chúng ta chạy được, vậy đám người thường kia thì sao? Nhiệm vụ thì sao? Chẳng lẽ chúng ta tự mình đến Dương Thành giao nhiệm vụ à?”
Ngô Dũng trừng mắt nhìn hắn, giọng lạnh tanh:
“Thật đến nước đó, Dương Thành không đi cũng được, nhưng cái mạng này không thể không giữ.”
Hắn xưa nay nhìn không vừa mắt cái bộ dạng đạo mạo giả nghĩa của Vương Côn Vũ, chỉ là lúc này không tiện trực tiếp cãi nhau.
Vương Côn Vũ cũng không chịu thua, mỉa mai nói tiếp:
“Thế còn vợ con cậu thì sao, không lo chắc? Định bỏ lại bọn họ chạy một mình?”
Hai người này từ trước đến nay đã bất hòa, gặp chuyện là lại đối đầu. Ngô Dũng nhớ tới vợ con, ánh mắt chợt tối lại, không nói thêm gì nữa. Trong đội không ít người cũng có người thân đi cùng, đâu phải nói chạy là chạy.
Lý Hoành Hi liền cắt ngang lời cãi vã của họ:
“Đừng tranh cãi nữa, mau chóng thu dọn đồ đạc. Một giờ sau xuất phát. Theo bản đồ, đoạn đường tiếp theo không dễ đi, có khả năng phải suốt đêm lên đường.”
Ngô Dũng đứng dậy, nói:
“Vậy để tôi chia phần thịt trước. Tối qua mấy người thường cũng góp sức không ít, phải có khen thưởng cho bọn họ.”
Chu Du nhìn khối thịt lớn bị ném đến trước mặt, thoáng sửng sốt:
“Cái này là…?”
Ngô Dũng đáp:
“Khen thưởng cho cậu. Tối hôm qua ngươi hỗ trợ chữa thương trên xe, đây là phần của cậu— hai mươi cân thịt.”
Nói xong liền bỏ đi, để Chu Du đứng yên giữa không khí hỗn loạn mà ngẩn người. Loại "khen thưởng" này là lần đầu tiên cậu thấy, nhưng phải công nhận là rất thực tế.
Chu Du đem thịt cất vào lu sắt, khiêng lên nóc xe cố định cẩn thận, rồi quay sang nói với đám người đang chảy nước miếng xung quanh:
“Tối nay nấu một nồi thịt kho tàu lớn cho cả nhóm cùng ăn, chỉ là không biết có đủ gia vị không?”
Mọi người đồng loạt gật đầu như gà mổ thóc. Chiêm Thành cười hớn hở:
“Có, có, có! Trên đường chúng ta thu gom được nhiều lắm, lão Đầu Cầu trước kia còn là đầu bếp nữa, để ổng nấu là chuẩn bài!”
Lão Đầu Cầu cũng hăng hái chen lời:
“Chuyện này để tôi lo! Giao cho mấy đứa ranh tụi bay, không khéo lại phá hỏng miếng thịt ngon như vậy!”
Chu Du nhận ra, thái độ của mọi người với cậu rõ ràng đã thân thiện hơn rất nhiều. Trên xe còn cố ý nhường cho cậu một chỗ ngồi thoải mái, người đến bắt chuyện cũng ngày một đông.
Mà điều này... lại có phần phiền toái — nếu cậu muốn âm thầm chuồn đi, e là không dễ dàng như trước.
Sau khi đoàn xe lên đường, Chu Du vẫn leo lên nóc xe nằm nghỉ như thường lệ. Lần này, Ninh Húc Phong không mắng mỏ gì, mà lại thông qua kính chiếu hậu len lén quan sát hắn, ánh mắt lộ rõ ý đồ chiếm hữu.
Lái xe Hoàng Vĩnh Thắng nhìn thấy, buột miệng trêu:
“Sao thế? Coi trọng tên nhóc kia rồi à?”
Ninh Húc Phong khẽ nhếch môi, cười khẩy:
“Khá đẹp trai, đúng không?”
Hoàng Vĩnh Thắng gật gù:
“Gương mặt không tệ. Nhưng mà tối qua ta thấy cậu ta với Lý Vân Hi nói chuyện thân thiết lắm đấy. Hai người trông như quen nhau từ lâu. Cậu đừng có giành người với đại tiểu thư của bọn tôi, cô ấy mà ghen thì không đơn giản đâu.”
“Thật vậy sao?”
Ninh Húc Phong cười nhạt, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thô tục đầy hàm ý:
“Thằng nhóc đó ‘nam nữ đều ăn’ thì càng tốt. Nhiều thêm một người tranh, chơi mới vui.”
Hoàng Vĩnh Thắng nhướng mày, liếc nhìn Chu Du, thấy đối phương đã quyết ý thì cũng chẳng buồn nói thêm gì. Dù sao hắn cũng chỉ là một tài xế bình thường, không cùng một thế giới với đám người như Ninh Húc Phong. Còn cái tên nhóc này có gặp rắc rối hay không… thì liên quan gì tới hắn chứ?
Chu Du ngồi tắm nắng dưới ánh mặt trời, thả lỏng toàn thân, dẫn động nội lực lưu chuyển trong kinh mạch. Linh khí tựa hồ cảm ứng được, ào ào kéo đến, bao phủ lấy thân thể cậu như một làn sương mù ấm áp. Cảm giác đó thật khó tả—nhẹ nhàng, sảng khoái, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bay lên trời.
Kết thúc một chu thiên vận công, cậu mở mắt ra, ánh nhìn thoáng đảo qua phía sau—ánh mắt tràn đầy ác ý kia vẫn còn ở đó. Khóe miệng Chu Du hơi nhếch lên, âm thầm thở dài: “Không ngờ có ngày mình lại lọt vào tầm ngắm của một tên đàn ông... Mẹ nó, đúng là thế giới tận thế, cái quái gì cũng có thể xảy ra.
Chạm tay vào vật cứng trong túi—một khối đồ vật lạ lùng—cậu lập tức nhớ lại màn đêm kỳ dị hôm trước. Cậu khom người lăn một vòng, nép sau lu nước to, lấy vật đó ra và bắt đầu cẩn thận quan sát.
Hôm qua trong bóng tối không thấy rõ, giờ nhìn kỹ mới thấy thứ này dài dài, có hình dáng hơi giống ngọc thạch nhưng lại không có độ trong suốt mượt mà của ngọc, ngược lại nhẹ hơn cả đá. Giơ lên soi dưới ánh mặt trời, cậu mơ hồ thấy bên trong có hoa văn, nhưng nhìn thế nào cũng chẳng hiểu được là thứ gì.
Thứ này không những phát sáng mà còn có thể bay—chắc chắn không phải vật phàm. Chu Du thử truyền nội lực vào, nhưng vừa rót vào liền giống như đá ném xuống biển, chẳng có phản ứng gì. Ngược lại, nếu cậu rót nội lực vào một cục đá bình thường, thì cục đá đó sẽ nhanh chóng nổ tung. Đúng là… khó hiểu.
“Quái thật, nhìn ngầu vậy chứ chưa chắc xài được.” Cậu lầm bầm rồi tiện tay thả vào lu nước. Ai dè thứ đó chẳng chìm mà cứ lơ lửng trên mặt nước. Thử đem ra đốt, lửa cháy rừng rực mà thứ này vẫn mát lạnh như thường—đúng là kỳ lạ.
“Mặc kệ, thử lấy máu nhận chủ coi sao.” Cậu cắn ngón tay, nhỏ máu lên bề mặt vật kia. Máu vừa chạm vào liền nhanh chóng thẩm thấu vào trong, làm cả khối vật thể đổi từ màu vàng nhạt sang đỏ rực như máu.
“Hở? Mới một giọt máu thôi mà đã nhuộm đỏ toàn bộ luôn rồi?” Chu Du có chút chột dạ. “Không lẽ là… tà vật?”
Đúng lúc cậu đang do dự không biết có nên vứt đi hay không, thì khối vật kia đột nhiên nóng lên, phát ra một vòng ánh sáng, giống hệt với thứ cậu nhìn thấy vào đêm qua.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay không ngừng tăng, Chu Du suýt nữa quăng nó đi. Ném thì tiếc, giữ lại thì sợ bị nổ tung như bom hẹn giờ. Ngay lúc cậu còn đang loay hoay chưa quyết định, thì… vật kia đột nhiên biến mất.
Chu Du chết trân tại chỗ, cứ tưởng thứ đó lại tự bay mất. Nhưng rồi cậu nhìn xuống lòng bàn tay mình—trên đó xuất hiện một ấn ký tròn màu đỏ rực, nhìn chẳng khác gì vết bớt.
Chu Du lập tức sờ soạng khắp người. “Không thể nào… chui vào người mình rồi á? Cái quỷ gì tà môn dữ vậy! Chẳng lẽ tận thế này không phải mở cửa sang thế giới võ hiệp mà là… thế giới tu tiên? Gì mà nhảy cấp lẹ vậy cha nội!”
Cậu nhắm mắt, vận công kiểm tra toàn bộ kinh mạch, nhưng không có phát hiện gì bất thường, cũng không thấy công lực tăng lên tí nào. Thứ đó giống như bốc hơi khỏi thế giới, chỉ để lại cái dấu đỏ trên tay làm kỷ niệm.
Chu Du chà chà cái ấn ký, nhỏ giọng thì thầm:
“Uy… Uy… Có ai trong đó không? Ê, ngươi là cái gì vậy? Nếu có thì nói một tiếng…”
Không có bất kỳ âm thanh nào vang lên.
Chu Du thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực:
“Cũng hên là không có ai trả lời. Chứ mà có thiệt, chắc té xỉu tại chỗ luôn rồi.”
Tác giả :
Cầu đề cử, cầu cất chứa, cầu một vé lên thuyền sống sót giữa mạt thế!
Chu Du: “Dựa theo định luật nam chính, món này chắc chắn là bảo vật!”
Tác giả: “Ờ thì… cũng có thể là vậy.” 😏