Một tinh linh vừa xảo quyệt vừa khó đoán.
Mục Hoài đứng dậy phía trước Chúc Đào, điều chỉnh lại biểu cảm của mình.
Sau khi lịch sự cảm ơn chủ nhà.
Anh thay giày rồi chủ động lấy chai thuốc xịt diệt khuẩn trên tủ giày mà Chúc Đào đã mở sẵn.
Đi theo cô vào trong nhà.
Bên trong hơi lộn xộn, nhưng cũng là kiểu bừa bộn có trật tự.
Có vẻ hôm nay để tiện làm việc, Chúc Đào đã buộc tóc đen dài của mình cao lên sau đầu.
Mái tóc dài theo mỗi bước chân cô lại nhẹ nhàng đung đưa, để lộ làn da trắng nõn nơi sau gáy.
Thú nhân rất nhạy cảm với vùng da sau gáy.
Đối với thú nhân thiên về loài ăn thịt.
Việc cắn lên gáy bạn đời trong lúc thân mật là biểu hiện bản năng của sự chiếm hữu.
Mà khi giống cái sẵn sàng để lộ phần da yếu ớt ấy trước mặt giống đực.
Thì nghĩa là họ đã tin tưởng và chấp nhận đối phương ở mức cao nhất.
Mục Hoài là thỏ, nhưng ở điểm này thì bản năng của anh chẳng khác loài ăn thịt là mấy.
Khi đang ngơ ngẩn nhìn vào làn da sau gáy của Chúc Đào, cô bất chợt cúi người xuống.
Cô nhặt một chiếc lá xanh trên nền nhà.
Chớp mắt ngơ ngác hai cái rồi ném vào thùng rác, lẩm bẩm.
“Sao lại có lá cây trên sàn nhỉ?”
Mục Hoài vừa nhìn liền nhận ra đó là chiếc lá rụng từ dây leo cộng sinh của tinh linh.
Trong nhóm năm người của họ, Lạc Hoài Ngọc là người cẩn thận nhất, hiếm khi phạm lỗi sơ suất như vậy.
Xem ra từ sau khi chia tay với Úc Vân Ly, Lạc Hoài Ngọc thực sự đã mất kiểm soát một chút.
Chúc Đào không nghi ngờ gì nhiều, cô rõ ràng là kiểu con gái dễ dãi với cuộc đời.
Trước khi Mục Hoài kịp lên tiếng, cô đã quay đầu lại nhìn anh.
Vừa nói vừa hơi ngượng ngùng giấu tay ra sau lưng.
“Anh có thể giúp em kiểm tra mấy góc trong phòng xem có chỗ hở nhỏ nào cần bịt lại không?”
“Được.”
Mục Hoài nhẹ nhàng đáp, đưa chai thuốc xịt cho cô, rồi nói thêm.
“Loại này không để lại dư lượng thuốc đâu, em có thể yên tâm dùng. Nhưng sau khi xịt xong thì tốt nhất vẫn nên mở cửa sổ thông gió.”
Tuy anh có vẻ dịu dàng, nhưng thực tế cao gần 1m9.
Khi cúi người, khoảng cách giữa hai người gần sát vào nhau, áp lực vô hình từ khí chất đàn ông lan tỏa.
Dưới ánh đèn, bóng anh đủ lớn để bao trùm cả Chúc Đào.
Một cô gái trẻ, hoàn toàn không đề phòng mà mời sói vào nhà.
Vì muốn thích nghi với môi trường mới.
Cô đã rút ngắn khoảng cách an toàn từng quen thuộc trong thời đại trước kia.
Đến mức giờ vai cô gần như chạm vào người anh.
Sự tiếp xúc gần gũi này khiến thú nhân khó mà không rung động.
May là đôi tai thỏ run rẩy sắp mất kiểm soát kia lại ở vị trí mà Chúc Đào không nhìn thấy.
Với sự che chở của năng lực tinh linh, căn phòng của Chúc Đào căn bản không thể có sâu bọ.
Tất nhiên Mục Hoài cũng không ngốc đến mức nói cho cô biết sự thật.
Anh chỉ chăm chú dõi theo cô.
Tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi còn lại khi nhân loại vẫn còn đang tỉnh táo.
Huyết mạch trong anh có lẽ dịu lại đôi chút vì sự hiện diện của nhân loại cuối cùng này.
Nhưng thay vào đó lại xuất hiện những triệu chứng khác.
Ngay khi Chúc Đào ngẩng lên nhìn anh, trong mắt Mục Hoài bỗng trong veo không gợn sóng.
Cặp đồng tử màu ngọc phỉ thúy phản chiếu hình ảnh cô gái tóc đen.
Chúc Đào lắc lắc chai xịt trong tay theo hướng dẫn sử dụng.
“Vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé!”
Quả đúng như Mục Hoài nói.
Loại thuốc xịt này không để lại dư lượng, mùi cam nhẹ nhàng khiến cô dễ chịu.
Có anh giúp đỡ, người đã có kinh nghiệm, việc khử trùng diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Sau khi đã xử lý hết các góc tối trong phòng, Chúc Đào mở cửa sổ để thông gió.
Động tác hơi mạnh khiến cơ bắp, vốn đã nhức mỏi từ sáng đau nhói.
Cô khẽ “á” lên một tiếng, vẻ mặt đầy đau đớn, ôm lấy phần eo.
Nhìn cô như vậy, ánh mắt Mục Hoài tối lại.
“Đào Đào, em đau eo sao? Hôm qua có phải bị ai va vào không?”
Chúc Đào mất vài giây để nhớ lại lý do khiến mình yếu ớt như vậy, rồi trầm giọng đáp.
“Có lẽ sau này em nên tránh xa đồ uống có ga.”
Mục Hoài bước nhanh đến gần cô.
Theo phản xạ muốn đưa tay chạm vào eo cô, nhưng giữa chừng lại rụt tay về.
Động tác của anh khiến Chúc Đào hơi nghi ngờ quay lại nhìn.
Mục Hoài đưa tay xoa mái tóc ngắn mềm mại của mình, hàng mi khẽ rung, rồi nở nụ cười dịu dàng với cô.
Gò má trắng ngần thoáng ửng hồng, hàng mi rậm rạp che khuất đôi mắt, có lẽ vì căng thẳng mà giọng anh run lên.
“Nếu… nếu Đào Đào không ngại, anh có thể massage giúp em.”
Chúc Đào thật ra chưa từng thấy Mục Hoài làm việc.
Nhưng anh từng nói công việc của mình là chuyên viên massage cá nhân.
Khách hàng của anh hẳn là những người có địa vị, xét từ khu nhà chung cư sang trọng mà họ đang sống.
Đây là cơ hội hiếm có, mắt Chúc Đào sáng rực.
Nếu cô có tai thỏ, chắc lúc này nó đã dựng đứng lên.
Nhưng ngay sau đó, cô lại cụp xuống.
“Cảm ơn anh, nhưng thôi vậy.”
Dù chức năng hành động có thể nạp lại bao nhiêu lần cũng được.
Nhưng dùng trong trường hợp này thì cô vẫn thấy hơi có lỗi với anh.
Nghĩ đến những lần thực thi trước đó, cô lại do dự.
Lâu rồi cô không nhận được tin tức từ người đó, không biết sau này người ấy có quay lại hay không.
Nếu không quay lại, có lẽ cô lại phải phiền Mục Hoài đưa mình tới trường.
Mục Hoài đan tay lại trước người.
Một tay xoa mu bàn tay còn lại, việc bị từ chối khiến anh hơi buồn thấy rõ.
Vài giây sau, anh nhẹ giọng nói thêm.
“Không cần em phải trả phí đâu. Dù sao chuyện này… anh cũng có một phần trách nhiệm...”
Thành ra là phục vụ miễn phí luôn.
Chúc Đào ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt anh đang ánh lên vẻ mong chờ.
Cô dao động ngay lập tức: “Vậy… được thôi.”
Thỏ đáng yêu thế này, làm sao cô nỡ khiến thỏ buồn chứ!
Dưới ánh mắt tấn công dịu dàng ấy, cuối cùng cô cũng nhanh chóng đầu hàng.
Phòng của Mục Hoài nằm ngay cạnh bên.
Anh mang theo tinh dầu và bộ đồ massage sạch sẽ sang.
Dù đã thay trang phục công việc, khí chất quanh người anh vẫn toát lên vẻ dịu dàng, ấm áp.
Chỗ Mục Hoài massage là trên ghế sofa trong phòng cô, vị trí chủ yếu là phần lưng nên cô nằm sấp.
Mục Hoài giơ một chân chống lên ghế, tư thế này khiến Chúc Đào cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng khi anh trượt tay dọc sống lưng cô xuống đến phần xương cụt.
Sự chú ý của cô lập tức bị kéo sang chỗ khác.
Bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay thì ấm nóng.
Khi tiếp xúc với làn da cô trong tiết trời hơi se lạnh khiến cô có cảm giác rất đặc biệt.
Do đang massage bằng tinh dầu nên hơn nửa phần lưng cô đều để lộ dưới ánh mắt của anh.
Cổ họng Mục Hoài khẽ chuyển động vài lần, vô thức nuốt nước bọt.
Lực tay anh cũng theo đó mạnh hơn một chút, đặc biệt là ở những nơi tinh dầu còn sót lại dấu vết mờ nhạt.
Giống như đang xóa đi hơi thở của một kẻ khác, thói quen của loài săn mồi.
Vì nhiệt độ ở tai cô dần tăng lên, vành tai của Mục Hoài cũng như sắp bốc cháy.
Một chút phản ứng đã nổi lên, anh sợ cô phát hiện nên vội vàng chuyển chủ đề.
“Lực tay thế này em chịu được chứ?”
Chúc Đào úp mặt vào chiếc gối mềm, giọng vui vẻ đáp.
“Vừa đủ luôn!”
Không hổ là chuyên viên massage riêng, tay nghề của Mục Hoài thật sự không chê vào đâu được.
Dưới bàn tay chăm sóc của anh, Chúc Đào bắt đầu thấy mơ màng như muốn ngủ.
Tay anh lướt qua lưng cô, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng cô khẽ rên.
Giống như một chú mèo nhỏ được gãi đúng chỗ ngứa.
Lúc tỉnh táo thế này là khi Chúc Đào đáng yêu nhất.
“Vai và cổ em hơi căng, anh sẽ ấn kỹ chỗ này một chút.”
Mục Hoài nói chậm rãi.
Một tay anh đủ để ôm trọn sau gáy cô, ngón tay khẽ day vào các bó cơ ở đó.
“Nếu có để lại vết đỏ nhẹ thì là bình thường, anh sẽ nhẹ tay hết mức.”
Anh đổi tư thế, kéo vạt áo rộng che đi một chút thất thố của bản thân.
Có lẽ kỳ phát tình sắp tới, mà sự hiện diện của Chúc Đào luôn khiến anh dễ mất kiểm soát.
Phòng rơi vào yên lặng một lúc.
Khi Chúc Đào bắt đầu mơ màng vì được massage quá dễ chịu.
Điện thoại để bên cạnh bỗng sáng lên.
Là thông báo tin tức đúng 10 giờ.
Cô vốn quen cập nhật tình hình xung quanh qua mạng.
Mục Hoài từng nói cô xem cũng không ảnh hưởng đến việc massage.
Nên cô tiện tay đặt chiếc điện thoại ngay trước mặt.
Màn hình màu lam nhạt sáng lên, tin mới nhất liên quan đến giới giải trí.
Trang báo lớn nhất đưa tin về bộ phim sắp phát sóng.
Một bộ phim nam chính không có cặp đôi, trong đó Úc Vân Ly vào vai chính.
Trong tấm poster, anh mặc đồng phục đen.
Đứng giữa đám đông cầm dù màu đậm, thần sắc lạnh lùng không chút sơ hở.
Nước mưa chảy từ mũ xuống, làm nổi bật nét đẹp sắc sảo và lạnh lùng của anh.
Đôi mắt đỏ ấy đặc biệt thu hút, như thể có thể nhìn thấu lòng người.
Khác hẳn với dáng vẻ thường ngày hay lười nhác mà Chúc Đào hay thấy.
Úc Vân Ly lần này lại toát lên vẻ đẹp đầy tính công kích.
Cô không kìm được mà cảm thán: “Ngài Úc đẹp trai thật đấy, bảo sao có nhiều fan như vậy.”
Chúc Đào nằm sấp không thể thấy rõ nét mặt của Mục Hoài.
Anh cố nén cơn ghen đang dâng trào, mái tóc trước trán khẽ rung, môi mím chặt.
“Em thích anh ta đến vậy sao?”
Ai mà chẳng thích trai đẹp, Chúc Đào nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu theo gu thẩm mỹ của cô, mấy người hàng xóm đều là cực phẩm.
Nhưng người khiến cô ấn tượng sâu nhất lại là ác ma ít khi lộ mặt.
Trước đây chơi game hay đọc truyện, cô mê nhất kiểu tổng tài lạnh lùng.
Giờ đến thời đại này rồi, sở thích cũng chưa thay đổi bao nhiêu.
Mục Hoài thấy Chúc Đào im lặng.
Anh hít sâu vài hơi rồi rút tay khỏi ghế sofa, giọng trầm hơn ngày thường.
“Đợi anh chút, anh đi vệ sinh.”
Anh cần thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc, sợ làm cô hoảng.
Nhưng Chúc Đào đã nhận ra cảm xúc bất thường của anh.
Khi cô vừa định quay đầu lại thì màn hình điện thoại nhấp nháy thêm hai lần.
Khi Mục Hoài đóng cửa nhà vệ sinh và mở vòi nước, một vật thể kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Chất liệu của nó trông còn cũ hơn cả đồng.
Ở giữa là một khối cầu tròn, trên bề mặt có vô số rãnh nhỏ sâu xuống.
Phần đầu của nó có một chỗ lõm kỳ dị.
Bao quanh khối cầu là năm vòng đai như đang xoay quanh.
Nhưng mỗi vòng đều bị khuyết một đoạn như thể đã bị ai đó mạnh tay cắt bỏ một phần.
Rõ ràng là một vật thể vô tri, nhưng Chúc Đào lại cảm thấy nó có tồn tại, như một thực thể sống.
Bản năng mách bảo cô tốt nhất là đừng lên tiếng.
Cô cảm nhận được chiếc vòng cổ trên người bắt đầu nóng lên.
Khi cô tháo nó ra, mặt dây chuyền hình con rắn lại vừa khít với một chỗ lõm trên vật thể kia.
Chúc Đào: “!”
Tiếng nước trong nhà vệ sinh dừng lại.
Cô nghe tiếng cửa mở, cô lập tức bấm nút thoát khỏi hình ảnh.
Khi Mục Hoài bước ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là, cái tên duy nhất trong danh sách người xem chương trình phát sóng đêm khuya kia.