Vừa ngẩng đầu lên, Chúc Đào đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của Mục Hoài.
Trong đôi mắt ấy là một thứ cảm xúc khó tả, dường như vừa bàng hoàng, vừa hụt hẫng, lại phảng phất chút thất vọng.
Cô không định để Mục Hoài nhìn thấy đoạn video khi nãy.
Nhưng không ngờ sau đó lại tự động chuyển sang trang chủ cá nhân của phần mềm livestream kia…
Lần sau xem xong nhất định phải xóa ngay cái app đó mới được!
Chúc Đào có phần ngượng ngùng, theo bản năng vội giải thích: “Cái đó… Em vừa nãy lỡ tay thôi…”
Nói đến nửa câu, cô cảm thấy có gì đó sai sai.
Ứng dụng này đâu có kiểu vô tình nhấn nhầm mà hiện ra được trang chủ cá nhân.
Giải thích kiểu này trước mặt Mục Hoài lại thành ra kỳ quặc.
Thế là Chúc Đào cười gượng hai tiếng, ôm gối chui đầu vào như một con đà điểu trốn tránh mọi chuyện.
Sắc mặt Mục Hoài có chút tái nhợt.
Anh chỉ liếc qua một cái là đã nhận ra chủ kênh livestream kia là ai.
Chàng trai trong video cố nặn ra nụ cười gượng gạo, bộ tai thỏ hồng nhạt trên đầu trông có vẻ cố ép cho dễ thương.
Đó chính là một trong những biểu hiện hiếm hoi khi anh lo lắng.
Dù sao thì, ngay từ đầu đã có thỏa thuận.
Tiếp cận Chúc Đào, mỗi tộc đều có lợi thế riêng.
Cũng đồng thời phải giữ im lặng về điểm yếu của nhau, coi như đôi bên cùng có lợi.
Mục Hoài nhẹ nhàng vỗ lên lưng Chúc Đào, ra hiệu muốn tiếp tục massage như lúc nãy còn dang dở.
Đầu ngón tay anh vẫn còn hơi ẩm, dính chút tinh dầu.
“Đào Đào muốn xem tiếp bây giờ không? Trong này, tất cả các kênh đều có thể xem lại.”
Giọng anh trầm xuống, nói ra câu này với biểu cảm mà Chúc Đào không thể nhìn thấy.
Đôi mắt hơi híp lại, khuôn mặt chẳng còn chút dịu dàng thường ngày.
Giọng điệu nghe có vẻ bình thản, nhưng trong đó lại ẩn chứa chút châm biếm.
Ngón tay dài trắng nõn tiếp tục trượt dọc sống lưng Chúc Đào, ấn nhẹ từng điểm một.
“Ở thời đại của bọn anh, xem mấy buổi phát sóng như thế là chuyện rất bình thường. Dù sao ai cũng cần có cách để giải tỏa cảm xúc.”
Nói vậy thôi, nhưng Chúc Đào có thể cảm nhận rõ lực massage của Mục Hoài đang mạnh dần lên.
“Ưm… Để lần sau xem tiếp đi. Hôm nay thế là đủ rồi…”
Cô cắn răng chịu đựng cảm giác đau vừa phải từ mấy ngón tay đang ấn xuống lưng.
“Mọi người đều xem… Vậy, Mục Hoài, anh cũng xem à?”
Câu sau nghe có chút do dự.
Mục Hoài đè nén cảm xúc, ấn xuống một cơ bị căng cứng do cô ngồi quá lâu, giọng anh đều đều.
“Anh không xem, anh có cách khác để giải tỏa.”
Còn là cách gì, thì Mục Hoài không nói.
Dù sao phương pháp đó cũng đang nằm trước mặt anh, ngoan ngoãn nằm im để cho anh massage.
Dù vậy, những lời Mục Hoài vừa nói, Chúc Đào không thực sự nghe rõ.
Sau khi anh ấn xuống chỗ gân cứng kia toàn thân cô liền siết lại.
Co quắp như một quả bóng, không nhịn được phát ra âm thanh r*n rỉ đầy ức chế.
Mục Hoài cúi đầu, chăm chú nhìn cô gái đang muốn cuộn tròn lại mà vẫn bị mình hoàn toàn kiểm soát.
Thật ra anh chưa hề dùng hết sức.
Với một con thỏ, lực này gọi là nhẹ, nhưng với con người thì hoàn toàn không dễ chịu.
Bởi vậy hôm qua Lạc Hoài Ngọc mới nhắc anh đừng có chơi quá tay.
Con người bề ngoài trông bình tĩnh, nhưng cũng là một loại xúc tác cảm xúc đặc biệt.
Mục Hoài cúi sát người, giữ khoảng cách vừa đủ để cô không nhận ra, khẽ ngửi mùi hương sau cổ cô.
Mùi hương mà Lạc Hoài Ngọc để lại đã bị anh hoàn toàn lấn át.
Cảm giác chiếm lĩnh này khiến tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều, gần như lấn át cả cơn ghen đang cuộn trào trong lòng.
Trong giới tự nhiên, giống đực cạnh tranh để tiếp cận giống cái là điều hiển nhiên.
Việc một giống cái có nhiều bạn tình ở các giai đoạn khác nhau cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là những giống đực liên quan sẽ không phát sinh cạnh tranh hay đối đầu.
Mục Hoài giảm nhẹ lực tay, Chúc Đào nhanh chóng mơ màng, vài phút sau đã ngủ say.
Hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng, cô hoàn toàn không phòng bị trước người đàn ông này.
Mục Hoài khẽ động tay, anh hơi có phản ứng: “Đào Đào, thật ra… còn có những dịch vụ khác nữa…”
Nhưng cô gái nhỏ không trả lời gì.
Mục Hoài khom lưng, lắng nghe tiếng thở đều đều của cô.
Tay anh tiếp tục xoa bóp xuống dưới, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tránh làm cô tỉnh giấc, cho đến khi tinh dầu được cơ thể cô hấp thụ hoàn toàn.
Nửa tiếng sau, anh nhẹ nhàng bế Chúc Đào lên, đặt cô về giường, đắp chăn cẩn thận.
Tấm khăn ướt trên sofa và dụng cụ massage cũng được anh mang đi, lúc đóng cửa, không phát ra tiếng động nào.
Cánh cửa vừa khép lại, nụ cười trên gương mặt Mục Hoài cũng dần biến mất.
Cơ thể anh như có chút thay đổi, dáng đứng trở nên cao ráo, khí chất cũng lạnh lùng hơn.
Bộ dạng yếu đuối, hiền lành là thứ anh cố tình bày ra cho Chúc Đào nhìn thấy.
Một sự tồn tại trông có vẻ nhỏ bé, yếu đuối sẽ dễ đồng cảm với đối phương hơn.
Anh ôm đồ đạc trở về căn hộ của mình.
Khi đi ngang qua cửa phòng của Úc Vân Ly, vốn đang đóng kín thì bất ngờ mở ra.
Tên mị ma kia ngáp một cái, khoanh tay dựa vào khung cửa, trông lười biếng nhưng lại toát lên vẻ gợi cảm lạ thường.
“Xem ra, Đào Đào thích gương mặt này của tôi nhất.”
Úc Vân Ly nhìn Mục Hoài lướt ngang qua trước mặt, chậm rãi lên tiếng.
“Cô ấy sẽ ở trường học suốt khoảng thời gian tới, cơ hội cho anh không còn nhiều nữa… Có muốn cân nhắc rút lui không?”
Mục Hoài liếc nhìn anh: “Có gì thì nói thẳng.”
Úc Vân Ly không vội, tiếp tục cười nhạt: “Hách Lợi Lạc Tư đã quay về.”
“…”
Mục Hoài trầm mặc vài giây, rồi hỏi: “Anh ta đã xử lý xong chuyện với người giám sát?”
Úc Vân Ly gật đầu: “Cái phương pháp anh ta dùng chỉ đủ để tạm phong ấn bước đầu… Ba tháng là đủ rồi.”
Những người được chọn từ các chủng tộc không ai muốn bị kiểm soát.
Họ từng đạt thỏa thuận với một nhân vật cấp cao.
Dù Úc Vân Ly và Mục Hoài không ưa nhau, nhưng thông tin thì vẫn phải chia sẻ.
Ở Trái Đất, các giám sát viên là tồn tại vượt trên năm chủng tộc lớn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể bị hạn chế.
Chỉ cần phong ấn qua một tháng, quyền năng của giám sát viên sẽ suy yếu, đến lúc đó, họ không còn bị kiềm chế nhiều như hiện tại.
Muốn làm gì với Chúc Đào cũng không phải là chuyện khó nữa.
Mục Hoài đưa tay khẽ chạm vào chiếc khuyên tai.
Nguy hiểm đang đến gần trong thầm lặng, mà trung tâm của cơn bão, Chúc Đào vẫn còn đang say ngủ.
Cô không hề biết rằng mình lại ngủ thiếp đi trong lúc massage.
Khi mở mắt ra…
Rèm cửa đã được kéo kín, không đoán được thời gian.
Điện thoại không thấy đâu trên đầu giường.
Căn phòng trống trải khiến lòng người bỗng chùng xuống, Chúc Đào khẽ rút sâu hơn vào trong chăn, cất giọng hỏi trợ lý ảo.
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Bốn rưỡi chiều, thưa tiểu thư Chúc Đào.”
Giọng của trí tuệ nhân tạo hơi méo, lẫn chút nhiễu điện.
“Có một bưu kiện đến lúc giữa trưa, tiểu thư có muốn tôi gọi người lấy giúp không?”
“Không cần, tôi tự xuống lấy là được.”
Chúc Đào bảo quản gia mở đèn, cô vén chăn ngồi dậy.
Trên người vẫn là bộ đồ massage ban nãy, Mục Hoài chưa giúp cô thay.
May mà vẫn ổn, cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
Tối nay tắm rửa xong rồi mang trả cho anh ấy cũng được.
Chúc Đào thay đồ rồi rời khỏi nhà.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sớm rực sắc cam đỏ đã thấp thoáng nơi chân trời.
Nghe nói mùa hè ở đây ngày ngắn, ngược lại mùa đông thì nắng lại kéo dài.
Căn hộ nằm ngay trung tâm thành phố, từ trong thang máy kính phía sau nhìn xuống có thể thấy cảnh đường phố đông đúc, người qua lại tấp nập.
Mỗi chủng tộc đều có những đặc điểm riêng.
Việc quan sát chúng đối với Chúc Đào lại là một điều thú vị.
Đang mải mê tìm điểm khác biệt giữa những người xung quanh.
Cô chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ hành lang tòa chung cư phía sau.
Chúc Đào quay lại thì thấy một chàng tinh linh đang cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi dép lê của cô, lông mày hơi nhíu lại.
Lạc Hoài Ngọc hôm nay đeo kính.
Là ngày nghỉ nên trông anh có phần khác với lần đầu Chúc Đào gặp.
Khi đó, anh mặc áo sơ mi cài kín cổ, vẻ ngoài nghiêm túc.
Giờ thì tóc dài màu vàng nhạt của anh có phần rối nhẹ, quần áo đơn giản nhưng vẫn rất chỉnh tề.
Khi mới tỉnh dậy, tất cả các buổi kiểm tra sức khỏe của Chúc Đào đều do Lạc Hoài Ngọc phụ trách.
Hai người cùng bước vào thang máy, không gian bên trong kín đáo, yên tĩnh.
Chúc Đào vốn có cảm giác kính nể tự nhiên với nghề bác sĩ, cô cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rồi nhìn chằm chằm xuống sàn.
Cố gắng làm cho sự tồn tại của mình nhỏ nhất có thể, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh đang tiến lại gần.
Hơi thở nam tính đến gần mang theo hương thơm của cỏ cây quen thuộc khiến Chúc Đào theo bản năng lùi về sau một bước.
Nhưng sau lưng cô là vách thang máy, chẳng còn chỗ để tránh.
Cô cảm thấy có thứ gì đó đang bò nhanh từ cổ chân mình lên phía trên.
Cô muốn cúi xuống nhìn, nhưng tay của Lạc Hoài Ngọc lại ấn lên gáy cô.
Buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt như được tạo ra bởi bàn tay ưu ái nhất của Thượng Đế kia.
Ngoài Mục Hoài và Úc Vân Ly ra, ba người hàng xóm còn lại của Chúc Đào đều có chút mang dòng máu lai.
Mũi của tinh linh rất cao, hốc mắt cũng sâu hơn Mục Hoài một chút, bởi vì ngoại hình quá đẹp.
Nên phần lớn tinh linh nam đều để tóc dài thẳng, gần như có thể gọi là mỹ nam.
Chúc Đào nghe rõ tiếng tim mình đập.
Trong đầu cô bắt đầu hiện ra những hình ảnh mơ hồ của tiểu thuyết thiếu nữ, nhưng cảnh tượng như trong truyện vẫn chưa xảy ra.
Lạc Hoài Ngọc chỉ đưa tay chạm vào sau gáy cô, lòng bàn tay di chuyển nhẹ nhàng, đôi mắt xanh thẳm sau cặp kính lướt qua mặt cô một cách điềm đạm.
Anh hỏi: “Dạo gần đây em ngủ không ngon à?”
Chúc Đào nghiêm túc gật đầu, trong lòng âm thầm xin lỗi vì những ý nghĩ vừa rồi.
“… Vâng.”
Lạc Hoài Ngọc nói: “Tuần sau sẽ bắt đầu một đợt kiểm tra sức khỏe định kỳ hai lần một tuần. Bệnh viện nằm ngay cạnh trường em, đừng quên nhé.”