Chúc Đào nhìn vào điện thoại.

Bây giờ là 8 giờ sáng, hôm nay cô hẹn hàng xóm đi siêu thị, đã đến giờ phải rời giường.

Cô lăn một vòng trên giường, mái tóc dài mềm mại màu đen xõa ra tán loạn. 

Đôi mắt tròn xoe như cún con, khuôn mặt có chút phúng phính, trông cực kỳ vô hại.

Cô bật dậy như cá chép quẫy đuôi.

“Rồi! Thức thôi!”

Vì là người cuối cùng còn lại của nhân loại, tinh thần phải thật mạnh mẽ!

Chúc Đào biết mình đã trở thành người cuối cùng của loài người trên thế giới này được ba tháng rồi. 

Cô cũng đã dần quen với cuộc sống hiện tại.

Sau biến cố lớn, hàng trăm năm đã trôi qua. 

Giờ đây, năm chủng tộc gồm.

Ác ma, mị ma, thú nhân, tinh linh và long tộc đã ổn định cư trú. 

Mỗi chủng tộc chiếm một hành tinh riêng.

Còn Trái Đất bây giờ là điểm giao nhau hiếm hoi giữa họ.

Ngoài một vài chủng tộc vượt ngoài trí tưởng tượng.

Trình độ khoa học nơi này chỉ cao hơn một chút so với thế giới cũ mà Chúc Đào từng sống. 

Thói quen sinh hoạt cũng tương tự, nên cô thích nghi khá nhanh.

Vì thân phận đặc biệt, Chúc Đào bị giới hạn quyền tự do. 

Trừ thời gian ở nhà và trường học, hầu hết lúc nào cũng có người theo sát. 

Gần đây người hộ tống lại bận rộn, nên cô mới nhờ hàng xóm đi cùng.

Từ trước đến nay, cô luôn dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh.

Vừa đánh răng trong nhà tắm, Chúc Đào vừa ngân nga vui vẻ.

Tay chuẩn bị cột tóc thì đột nhiên khựng lại khi nhìn vào gương.

“Ủa?”

Trên cánh tay trắng trẻo của cô lộ ra vài vết đỏ mờ, trông giống như dấu muỗi đốt. 

Chúc Đào vội cột tóc xong, rồi đưa tay sờ thử cánh tay.

Những nốt đỏ phân tán đều, tụ máu dưới da, nhưng không ngứa cũng không đau.

Dị ứng hay bị côn trùng cắn? Cô mơ hồ nghĩ.

Nhưng hôm nay đã làm phiền người khác, cô không muốn để hàng xóm phải đợi lâu. 

Chúc Đào tạm thời bỏ qua, nhanh chóng rửa mặt, khoác túi rồi hấp tấp chạy ra ngoài.

Cô không biết rằng..

Một sợi dây leo xanh thẫm trong góc phòng ngủ chợt động đậy. 

Khi chủ nhân rời đi, nó lặng lẽ rút về bóng tối rồi biến mất.

Lúc 8 giờ rưỡi, Chúc Đào đúng giờ mở cửa, bên kia hành lang đã có người đứng đợi.

Anh cúi đầu, dựa vào tường xem điện thoại. 

Tai thỏ màu hồng nhạt lộ ra từ mái tóc ngắn màu trà nhạt, thỉnh thoảng động đậy như vui vẻ lắm. 

Trên tai phải có một khuyên tai đỏ hình giọt nước, đó là điểm nổi bật nhất trên người anh.

Chúc Đào tung tăng bước tới trước mặt anh.

“Mục Hoài!”

Mục Hoài là thú nhân mang huyết thống của loài thỏ, anh làm nghề massage tư nhân. 

Có lẽ do tính chất công việc phục vụ, tính cách anh rất ôn hòa.

Trong đám hàng xóm thì thân thiết nhất với Chúc Đào.

Mục Hoài cúi đầu, đôi mắt màu lục bảo lấp lánh nét cười nhè nhẹ.

“Chào buổi sáng, Đào Đào.”

Dù đã quen nhau vài tháng, nhưng mỗi lần đối mặt Chúc Đào, anh vẫn hơi ngại ngùng. 

Động tác thành thạo, anh nhận lấy túi xách từ tay cô, đôi tai thỏ suýt chạm vào tóc đen mượt.

Là thú nhân ăn cỏ, tính cách thường rất hiền lành.

Chúc Đào luôn có thiện cảm đặc biệt với loại thú nhân này.

Cô nắm tay áo anh, cười rạng rỡ: “Xin lỗi vì để anh đợi! Mình đi nhé!”

Chung cư gồm 13 tầng, mỗi tầng có 8 căn hộ chia thành hai bên, ở giữa là khu vực chung và thang máy. 

Chúc Đào nhấn nút thang máy, định buông tay thì Mục Hoài giữ lại.

Cánh tay cô lộ ra mấy vết đỏ, lọt vào mắt anh.

Giọng nói dịu dàng của thú nhân vang lên đầy lo lắng.

“Đào Đào, tay em bị sao thế?”

“À! Chắc là do côn trùng cắn.” 

Chúc Đào thấy tay anh siết hơi chặt, liền rụt lại.

“Em sẽ mua thuốc sát trùng, chắc mai kia sẽ khỏi thôi.”

Cô nhanh chóng phản xạ lại, anh cũng nới lỏng lực tay ngay.

Đầu ngón tay anh khẽ nhấn nhẹ lên vết đỏ, giọng đầy quan tâm.

“Để lát có thuốc rồi, anh bôi cho em nhé? Anh có chút kinh nghiệm trị côn trùng cắn.”

Có lẽ vì làm nghề massage, Mục Hoài luôn có cách khiến Chúc Đào thoải mái.

Biết cách nói chuyện đúng lúc khiến cô quên đi chuyện khác.

Là người cuối cùng của nhân loại, cô cực kỳ yếu ớt.

Bất cứ chủng tộc nào trên hành tinh này cũng có thể dễ dàng giết cô. 

Chúc Đào không hề hay biết, có biết bao ánh mắt như dã thú đang dõi theo từng bước đi của cô. 

Mà những gì hiện ra trước mặt cô, đều đã được tô điểm kỹ càng.

Không có một chút… bản năng đề phòng nào.

Làn da mềm mại của cô lõm nhẹ dưới ngón tay anh. 

Bàn tay Mục Hoài vuốt ve mờ ám.

Cho đến khi chiếc khuyên tai đỏ cảnh báo, anh mới khẽ siết tay lại và rút về.

Thang máy dừng ở tầng 8, cửa mở ra.

Đứng trong đó là một người đàn ông có dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, thân hình hoàn hảo. 

Anh cao ngang ngửa Mục Hoài, đội mũ đen và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt sắc sảo. 

Trên tai anh cũng đeo khuyên đỏ như máu, giống hệt Mục Hoài.

Chúc Đào lịch sự chào: “Chào buổi sáng, ngài Úc.”

Anh là Úc Vân Ly, sống ở tầng 6-7.

Một đại minh tinh mà mọi người đều biết, đại diện cho tộc mị ma nam.

Trải qua chọn lọc gien khắt khe, tất cả những ai còn lại đều cực kỳ xinh đẹp. 

Nhưng lần đầu gặp Úc Vân Ly, nhan sắc anh vẫn khiến Chúc Đào gần như nghẹt thở.

Anh không đáp lời ngay. 

Đôi mắt xinh đẹp lười biếng liếc nhìn Mục Hoài phía sau cô, sau đó gật đầu chào.

Anh bước ra thang máy, tay khẽ vén tóc Chúc Đào, cúi người hạ khẩu trang, hôn nhẹ lên má cô.

Giọng nói khàn khàn vì thiếu ngủ vang lên, cực kỳ quyến rũ.

“Chào buổi sáng, sweety.”

Quay đêm khiến Úc Vân Ly kiệt sức, càng lộ rõ khí chất mị hoặc đặc trưng của mị ma.

Hơi thở anh phả lên má khiến Chúc Đào hơi nghiêng đầu tránh theo phản xạ.

Mục Hoài lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt. 

Anh vươn tay, kéo nhẹ tay áo cô.

“Đào Đào, mình đi thôi?”

Hai ánh mắt đàn ông chạm nhau giữa không trung.

Một bên như đang viết rõ ràng: Nam trà xanh.

Bên còn lại lại lộ rõ: Giả tạo, làm bộ làm tịch.

Úc Vân nghiêng đầu, nhìn họ bước vào thang máy.

Vì Chúc Đào vẫn chưa có bằng lái.

Thế nên Mục Hoài là người lái xe, họ nhanh chóng đến khu siêu thị lớn gần đó.

“Hôm nay sao lại đột nhiên muốn đi mua sắm?” 

Mục Hoài đặt các món đồ sinh hoạt vào xe đẩy.

Trông anh y như một ông chồng hiền lành đảm đang. 

“Ở nhà hết đồ rồi à?”

“Giáo sư yêu cầu em quay lại trường sớm ba ngày.” 

Chúc Đào đang chọn hai loại khoai tây chiên với hương vị khác nhau, vừa nói.

“Ông ấy bảo đang gặp bế tắc trong nghiên cứu, cần em quay lại hỗ trợ phân tích một chút.”

Trước khi thức tỉnh, cô đang học đại học. 

Khi bước vào kỷ nguyên mới, cô vẫn chọn theo ngành nghiên cứu học thuật về nhân loại. 

Vì bản thân là con người.

Cô được cả thầy lẫn bạn học yêu thích cổ nhân loại học nâng niu như trứng mỏng.

Mục Hoài rũ tai thỏ xuống, cọ cọ vào má Chúc Đào.

Đôi tai mềm mại lông xù khiến cô cảm thấy hơi nhột.

“Xem ra cuộc sống ở trường của Đào Đào không tệ chút nào.”

Hành động của anh đã vượt xa ranh giới giữa bạn bè thông thường ở loài thú nhân.

Việc cọ tai với người khác giới mang hàm ý tỏ tình. 

Nhưng Chúc Đào hoàn toàn không hay biết gì.

Ngay khi họ chuẩn bị rời khỏi, một bóng dáng nhỏ nhắn bất ngờ lao ra từ góc rẽ.

Người đó khoác áo choàng rộng, đội mũ kín mít che hết mặt mũi, rồi đâm sầm vào lòng Chúc Đào. 

Một đống đồ mua sắm leng keng rơi xuống đất.

Từ phía sau, tiếng bảo vệ siêu thị hét lên.

“Bắt ăn trộm!!! Con đàn bà khốn khiếp dám trộm đồ trước mặt ông đây!!”

Mục Hoài phản xạ theo bản năng, nhíu mày.

Anh chuyển túi đồ sang một tay, tay còn lại kéo Chúc Đào ra sau lưng để che chắn.

Ngay khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được người lạ trong lòng đang nhét thứ gì đó vào tay mình.

Sự va chạm khiến chiếc mũ choàng hơi lệch, lộ ra một đôi mắt mỏi mệt dưới bóng tối. 

Dưới ánh nhìn chăm chú ấy, Chúc Đào theo bản năng nắm chặt mảnh giấy trong tay.

Cô gái nhỏ cất giọng khàn khàn nói lời xin lỗi, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hai người.

Mục Hoài cúi người xuống, giữa trán thoáng nét lo lắng.

“Em không sao chứ? Người ta có làm em bị thương không?”

Chúc Đào giấu tờ giấy trong túi, đồng thời che ngực, khẽ gật đầu.

Phải nói thật là… 

Tuy vóc dáng đối phương nhỏ bé, hưng cú va chạm đó lại cực kỳ đau.

Giống như bị một con chó lớn lao thẳng vào người, đau đến mức xương cốt như bị lệch vị trí.

Khóe mắt Mục Hoài ửng đỏ rất nhanh.

“Xin lỗi… Nếu anh phản ứng nhanh hơn một chút thì đã tốt rồi.”

Anh là một thú nhân giống thỏ, tính cách hiền lành và cực kỳ nhạy cảm. 

Sự việc vừa rồi khiến anh vô cùng tự trách, thoạt nhìn như sắp khóc đến nơi.

Chúc Đào chỉ biết thở dài bất lực, vội vã nói mình không sao cả.

Vì chuyện vừa rồi như một nốt nhạc chen ngang, họ về nhà sớm hơn dự định một chút. 

Khi Mục Hoài tiễn Chúc Đào đến tận cửa, đôi mắt anh vẫn đỏ hoe. 

Đôi tai thỏ màu hồng nhạt cụp xuống, lộ rõ vẻ mệt mỏi và chán nản.

Chúc Đào cố nén cảm giác muốn xoa đầu anh, nhẹ nhàng an ủi.

“Được rồi, em thật sự không sao. Hôm nay vất vả cho anh rồi.”

Mục Hoài đứng im tại chỗ, trông có vẻ hơi buồn.

Thấy vậy, Chúc Đào hơi ngạc nhiên. 

Cô không đóng cửa ngay mà hỏi.

“Sao vậy?”

Mục Hoài nhớ đến nụ hôn buổi sáng của tên mị ma kia để lại trên mặt cô. 

Đôi tai thỏ cụp xuống vì hụt hẫng, gần như che kín cả khuôn mặt.

“… Anh cũng muốn được hôn, có được không?”

Trong số năm tộc mà Chúc Đào từng tiếp xúc.

Mị ma và thú nhân thường rất thích những hành động thân mật như chạm vào nhau.

Những hành vi mà con người thấy rất riêng tư.

Như ôm hay hôn môi với họ chỉ như một cách chào hỏi thân thiết. 

Một số thú nhân, nếu bị bỏ rơi quá lâu, thậm chí sẽ có dấu hiệu suy sụp về mặt tinh thần.

Chúc Đào lập tức cảm thấy áy náy.

“Xin lỗi nhé! Mải mê đi mua sắm quá nên em quên mất luôn!”

Cô do dự một chút, rồi hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại.

Đôi tai thỏ lại khẽ động đậy, dường như đã lấy lại chút sức sống.

Đôi mắt màu lục bảo của Mục Hoài tối đi vài phần. 

Anh nhìn Chúc Đào, người đang hoàn toàn không phòng bị bằng ánh mắt sâu lắng.

Nhưng đó không chỉ là một nụ hôn đơn giản. 

Đầu lưỡi anh khẽ mở môi cô, dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu.

Cuốn lấy hơi thở của cô cho đến khi cô bắt đầu cảm thấy ngộp thở. 

Tay anh vòng qua eo cô, giữ cô thật chặt.

Cô cố gắng hít thở, lồng ngực phập phồng như một con mồi bé nhỏ bị tóm gọn.

Không dám động đậy thêm chút nào.

Mục Hoài tựa cằm lên vai cô. 

Trong đôi mắt từng trong suốt như pha lê ấy, giờ phủ một tầng u ám. 

Anh nhìn dấu vết mờ mờ sau cổ cô, nơi gần như không thể thấy bằng mắt thường.

Đó là nơi anh đã để lại dấu ấn.

Tai thỏ nhẹ nhàng cọ cọ bên gáy Chúc Đào, hành động thân mật đầy bản năng. 

Đôi môi mỏng chỉ còn cách làn da cô một chút, như sắp chạm đến.

“Ngủ ngon, Đào Đào.”

Trong lòng anh, lời chúc ấy vang lên rất khẽ tựa như một lời thì thầm buổi tối đầy dịu dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play