Cuộc săn còn chưa hạ màn.

Hai kẻ săn mồi vốn chẳng có ý định chia nhau con mồi, thế nên tất yếu phải nảy sinh xung đột.

Chiếc tai thỏ mềm mại của Mục Hoài cọ nhẹ lên làn da của Chúc Đào. 

Anh nhìn Úc Vân Ly đang đỡ lấy tay cô, khẽ nhíu mày. 

Giọng nói vốn dịu dàng giờ đây lại mang theo chút đối đầu.

Như có thuốc súng phảng phất trong từng chữ.

“Thả ra.”

“Đây là lãnh địa của tôi.” 

Úc Vân Ly ngồi ở vị trí trên cao.

Cúi xuống nhìn Mục Hoài đang cuốn vào cảm xúc như một cơn lốc. 

Nếu không phải vành tai đỏ ửng làm lộ ra tâm trạng, thì anh chẳng khác gì một thú nhân không hề bị ảnh hưởng.

Ngón tay anh khẽ lướt qua... 

Thú nhân dùng động tác này để đánh dấu.

Một khi ấn ký hoàn tất, thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ bị ràng buộc.

Chiếc khuyên tai đang nóng lên từng chút một. 

Chàng thú nhân đỏ bừng khóe mắt, khẽ run rẩy, không thể kiềm chế được. 

So với thường ngày, anh trông càng yếu đuối hơn.

Chỉ thoáng nhìn qua cũng dễ khiến người ta hiểu lầm là bị Chúc Đào bắt nạt.

Mặc chiếc blouse trắng, tinh linh như không thể chịu đựng nổi sự giả vờ mềm yếu kia của thú nhân.

Liền cắm tay vào túi áo, xoay người bước ra ngoài.

Nhưng đúng lúc đó, một sợi dây leo từ giường bò theo mắt cá chân Chúc Đào trườn lên.

Quấn lấy cô như một sợi xích trang trí sống động.

“Anh ta cứ thế mà đi à?” 

Úc Vân Ly nhìn sợi dây leo thắt chặt, nhíu mày.

“Tinh linh chẳng lẽ không biết cảm xúc của họ có thể bộc lộ thông qua những sinh vật cộng sinh như vậy... Không phải quá bất ổn sao?”

Dây leo siết chặt thêm, Chúc Đào hơi nhíu mày trong lòng ngực anh. 

Úc Vân Ly cúi xuống cọ nhẹ mặt cô, truyền hơi ấm khiến dòng máu rối loạn cũng dịu lại phần nào. 

Anh nói, giọng như nửa đùa nửa trách.

“Đào Đào, em xem, em làm anh ta giận bỏ đi rồi.”

Giọng anh nhỏ đến mức như thì thầm.

“Nhưng không sao cả... Anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”

Cô gái vẫn còn say ngủ không hề hay biết mình đang là mục tiêu ao ước của nhiều người. 

Mái tóc đen dài quấn lấy những kẻ kia, mang theo một vẻ đẹp cấm kỵ.

Cuộc săn kéo dài đến tận nửa đêm. 

Giai đoạn tiếp xúc ấy đã đủ để trấn an tâm trạng rối loạn của các chủng tộc. 

Nếu không vì lý trí còn sót lại đang cố kiềm nén ham muốn nóng bỏng.

Thì Mục Hoài và Úc Vân Ly chắc chắn sẽ vẫn tiếp tục quấn lấy cô không dứt.

Trong phòng chỉ còn Lạc Hoài Ngọc. 

Anh chậm rãi bước đến mép giường, đôi mắt màu lam sâu thẳm cúi xuống quan sát.

Anh có một đôi tay đẹp như tác phẩm nghệ thuật. 

Đầu ngón tay anh đặt lên giữa trán Chúc Đào, chậm rãi trượt xuống. 

Ánh sáng xanh lục nhạt từ các dây leo phát ra, nhanh chóng bao phủ vết thương.

Xóa sạch mọi dấu tích nhờ năng lực chữa lành.

Nhưng dây leo ấy không lập tức rút lại. 

Ngược lại, chúng càng quấn chặt lấy cô hơn. 

Lạc Hoài Ngọc tháo kính đặt sang một bên, cúi xuống.

Mái tóc vàng kim rũ lên làn da trắng mịn, khẽ thở dài.

“Đừng cố chống lại trật tự nữa, Đào Đào.”

….

Một đêm không ngủ.

Trong mơ, Chúc Đào bị bao vây bởi những cảnh tượng hỗn loạn. 

Dây leo cuốn chặt như muốn nuốt chửng cô. 

Cô vùng vẫy nhưng không thoát ra nổi. 

Cảm giác như có thứ gì đó đang rút cạn hơi thở của cô. 

Mùi cỏ xanh nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi, kéo cô lún sâu hơn vào giấc mộng.

Cho đến khi chiếc vòng cổ hơi nóng lên, Chúc Đào mới mở mắt. 

Cảm giác đè nặng biến mất.

Ánh nắng chói chang len qua khe rèm rọi vào, cô xoa trán ngồi dậy, thần sắc vẫn có phần ngơ ngác. 

Nhớ lại những cảnh trong mơ, cô bỗng chui mặt vào trong chăn.

Cứu mạng! Kinh khủng quá trời!

Cảm giác dây leo vẫn còn quanh quẩn chưa biến mất. 

Lẽ nào chỉ vì tối qua cô nhìn thấy bức thư đó quá sốc, nên mới mơ ra ác mộng kỳ quái thế này?

Cô giãy giụa trên chiếc đệm mềm mại, vô thức đưa tay lên kiểm tra cánh tay mình.

Trên người cô có cảm giác tê mỏi, giống như sau khi vận động quá sức. 

May là không có dấu vết bị cắn bởi sâu nhỏ, nhưng thuốc sát trùng đặt online hôm nay cũng sẽ giao tới. 

Để cẩn thận, vẫn nên khử trùng cả phòng một lượt.

Váy ngủ cô mặc là kiểu dây đeo.

Khi rửa mặt cô vẫn không phát hiện ra trên lưng mình còn vết dấu mờ mờ chưa biến mất. 

Năng lực chữa lành của Lạc Hoài Ngọc dường như... đã cố tình bỏ sót nơi đó.

Đó là dấu vết ai đó cố ý để lại, như tuyên bố quyền sở hữu. 

Không cần nói, cũng hiểu là ai.

Tỉnh táo lại, cô nhanh chóng thay thế những hình ảnh trong mơ bằng lý trí. 

Chúc Đào niệm vài câu tịnh tâm trừ dục, cố kéo mình ra khỏi dư âm ác mộng.

….

Trước khi vào nhà vệ sinh, cô gọi một câu ra không khí.

“Quản gia, phiền giúp tôi vào phòng họp một chút nhé ~ làm ơn nhaa!”

Nhưng người trả lời không phải giọng nam máy móc quen thuộc.

Mà là giọng một thiếu nữ mềm mại hơn nhiều.

“Xin chào tiểu thư Chúc Đào. Do quản gia ban đầu đang được nâng cấp, từ giờ tôi sẽ là người phục vụ cô.”

Chúc Đào tiếc nuối một giây vì phải chia tay quản gia cũ đã gắn bó mấy tháng, nhưng rồi tươi tỉnh ngay.

“Tốt lắm, tôi thích giọng của cô.”

Cô nàng quản gia khựng lại một chút, rồi đáp bằng giọng dịu dàng.

“...Cảm ơn cô đã khen ngợi.”

Chúc Đào là chuyên gia nghiên cứu lịch sử nhân loại cổ đại. 

Kể từ sau khi thế giới trải qua biến cố lớn, phần lớn tài nguyên trên Trái Đất đã bị phá huỷ.

Nên hiện tại, việc nghiên cứu về con đường phát triển của loài người.

Giờ đây chỉ còn dựa vào một phần sách cổ và những dữ liệu Internet bị hỏng nặng.

Kể từ thời điểm loài người thức tỉnh lần cuối cùng, quá trình nghiên cứu cũng gần như rơi vào bế tắc.

Phi nhân loại tuy giống con người, nhưng lại tồn tại nhiều điểm khác biệt. 

Khi dòng máu nhân loại trong cơ thể họ trở nên loãng đi.

Những phi nhân loại nhạy cảm hơn sẽ phát hiện ra trên người mình xuất hiện sự thay đổi.

Như một cảm giác bừng tỉnh mơ hồ không rõ ràng.

Đó chính là dấu hiệu sắp xảy ra bạo động.

Để tìm ra nguyên nhân, rất nhiều phi nhân loại đã bắt đầu nghiên cứu.

Giáo sư là một phụ nữ trẻ thuộc tộc thú nhân. 

Thú nhân có thể tùy ý lựa chọn hình dạng mình thể hiện.

Ngày thường cô ấy hay xuất hiện dưới hình dạng gấu trúc. 

Giáo sư luôn mỉm cười dịu dàng, giọng nói thân thiện. 

Cô ấy hơi áy náy bảo: “Đào Đào, xin lỗi em. Thật ra vốn định để em nghỉ ngơi, ai ngờ đến phút chót lại phải gọi em tới.”

Học kỳ đầu tiên, gần như ngày nào Chúc Đào cũng bị giáo sư bắt cóc vào phòng thí nghiệm. 

Những môn học khác đều bị dời lịch hoặc bỏ lỡ, chứ chưa nói đến chuyện giao lưu với bạn bè cùng khóa. 

Trong mắt giáo sư, cuộc sống đại học của cô bị chính mình ép đến không còn chỗ trống.

Nhưng… ai có thể từ chối lời mời từ một báu vật quốc gia chứ?

“Chuyện là thế này.” 

Đôi tai tròn tròn của gấu trúc khẽ rung lên, giáo sư cau mày, thoạt trông khá rối rắm.

“Chúng tôi vừa khai quật được một món cổ vật. Nhưng vì không có bất kỳ tài liệu nào ghi chép lại, lại lo để lâu có thể xảy ra chuyện bất ngờ, nên muốn nhờ em đến sớm để kiểm tra.”

Chúc Đào dời ánh mắt khỏi bàn tay mềm mại đầy lông của giáo sư, cô mỉm cười, đôi mắt tròn xoe cong cong lại.

“Giáo sư yên tâm giao cho em là được.”

Giáo sư gấu trúc ngẩn ra một thoáng, sau đó vội vàng đưa tay che mặt, trên màn hình còn nhảy lên hai cái.

Chẳng có chút phong thái nghiêm nghị nào của một giáo sư cả. 

Trong miệng cô ấy lẩm bẩm mấy câu nhỏ như.

“Dễ thương quá đi mất.”

Ngay cả cô học trò người cũng bị hành động của giáo sư làm cho mềm lòng. 

Giữa bầu không khí ngầm tung hứng khen nhau ấy.

Chuông cửa phòng ký túc xá của Chúc Đào vang lên.

Giáo sư gấu trúc bỏ tay xuống: “Có ai đến tìm em à? Thật ra tôi cũng không có chuyện gì gấp. Hôm khác gặp sau nhé.”

Chúc Đào chào tạm biệt giáo sư, chạy chậm tới cửa. 

Nhìn qua màn hình theo dõi thấy người đứng ngoài, cô không chút do dự mở cửa.

Mục Hoài hôm nay mặc đồ vô cùng thoải mái, tay áo xắn cao, để lộ một phần cánh tay rắn chắc. 

Trong lòng anh ôm gói hàng chuyển phát nhanh lấy từ dưới lầu. 

Khi nghe tiếng mở cửa, anh khẽ cười.

Đôi mắt màu ngọc bích ươn ướt nhìn về phía Chúc Đào.

Khí chất của Mục Hoài thiên về kiểu người hướng nội và trầm ổn. 

Mỗi lần anh nhìn Chúc Đào bằng ánh mắt đó.

Đều khiến cô có ảo giác rằng mình đang gánh trên vai trọng trách xây dựng tổ ấm.

Mục Hoài mở miệng, giọng hơi ngại ngùng.

“Đào Đào, anh không làm phiền em chứ?”

Dù sao cũng là một chú thỏ thú nhân có tính cách khá nhạy cảm. 

Nhìn dáng vẻ anh lúc này, Chúc Đào vô thức nghĩ không biết có phải mình mở cửa quá mạnh làm anh hoảng không.

“Không đâu! Em đang rảnh.” 

Chúc Đào vội nói: “Có chuyện gì vậy?”

Mục Hoài cúi đầu nhìn thùng hàng trong tay, rồi đưa về phía cô.

“Trên đường về anh gặp nhân viên giao hàng, hình như đây là thuốc sát trùng em đặt mua. Anh tiện tay mang lên.”

Ban đầu Chúc Đào định tự xuống lấy.

Mục Hoài làm giúp nên đã đỡ cho cô một chuyến.

Cô hơi ngượng, nhận lấy rồi đặt tạm lên tủ giày.

“Cảm ơn anh nha.”

Hôm qua Mục Hoài có nói nếu cần thì anh sẽ giúp. 

Chúc Đào vốn không muốn làm phiền anh.

Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ anh đứng trước cửa trông có phần tội nghiệp.

Tai thỏ hồng nhạt cụp xuống như con vật nhỏ sắp bị bỏ rơi.

Chúc Đào chớp mắt hai cái, thấy không nỡ.

“Nếu anh không bận, có thể giúp em một tay được không? Em thật sự chẳng có kinh nghiệm gì ngoài trị thương côn trùng cả…”

Chú thỏ đang chờ được nhờ vả lập tức gật đầu.

Ánh mắt tội nghiệp cũng lập tức biến mất, khóe môi anh cong lên, tựa như xuân về hoa nở.

“Đào Đào muốn anh giúp thế nào cũng được.”

Chúc Đào xoay người mở tủ giày định lấy cho anh đôi dép.

Nhưng ngay khoảnh khắc cô hơi cúi xuống để lộ gáy, ánh mắt Mục Hoài thoáng dừng lại.

Anh giơ tay, chỉ còn cách một chút nữa là có thể chạm vào sau cổ cô.

Ở ngay vị trí đó, vẫn còn lưu lại dấu vết cuộc săn đêm qua.

Nhưng không phải của anh, cũng không phải của mị ma.

Dấu vết đó, sáng hôm qua anh đã thấy rõ. 

Tuyệt đối không phải do rồng để lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play