Chú A Trung nghe vậy cũng không dám tự ý quyết định, vội vàng gọi điện cho thư ký Dương. Nhưng vừa mới mở lời thì đã bị cắt ngang.

“Minh Huy, đại thiếu gia bận không? Trần thiếu gia nói muốn nhờ đại thiếu gia giúp đỡ, cậu ấy đưa...”

“Chú A Trung, đại thiếu gia đang bận xử lý chuyện quan trọng. Chuyện của Trần thiếu gia, đại thiếu gia đã biết rồi, chú không cần lo.”

Điện thoại bị cúp máy, chú A Trung và dì Hoa nhìn nhau ngỡ ngàng — trong căn biệt thự xa hoa này có phụ nữ dọn vào ở!

Cả đời này Lâm Khả Doanh chưa từng sống trong một nơi xa hoa như thế. Lộng lẫy tráng lệ, chỗ nào cũng tinh xảo, chỉ riêng phòng khách đã rộng gấp mấy lần một căn hộ ở Ninh Thị. Sảnh hai tầng được chiếu sáng bởi chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo từ trần nhà, lấp lánh rực rỡ.

Cô biết nhà của vị thương nhân giàu có này không tầm thường, chỉ không ngờ trốn sang cả Cảng Thành rồi mà vẫn còn giàu đến vậy.

Thông tin về vị hôn phu của nguyên chủ trong sách rất mờ nhạt, chỉ duy nhất có một cách xưng hô lặp đi lặp lại suốt cả bộ truyện dài hơn cả triệu chữ — chính là “đại thiếu gia”.

Dọn vào biệt thự ở Cảng Thành, Lâm Khả Doanh cứ nghĩ vị đại thiếu gia kia sẽ nhanh chóng xuất hiện, tiện tay ném cho cô một đống tiền, ví dụ như một triệu đô la để “dứt điểm cho nhanh”, cô sẵn lòng nhận rồi lập tức hủy bỏ hôn ước!

Chỉ là — ước mơ đẹp đẽ ấy cứ thế tan thành mây khói sau từng ngày mỏi mòn chờ đợi.

Ở biệt thự giữa lưng chừng núi suốt ba ngày, Lâm Khả Doanh vẫn chưa thấy bóng dáng vị hôn phu đâu, ngày ngày chỉ có thể đối mặt với quản gia, người giúp việc và đầu bếp. Họ toàn nói tiếng Cảng Thành, cô nghe không hiểu, muốn giao tiếp cũng phải vừa đoán vừa ra hiệu, thực sự rất vất vả.

Chú A Trung thì lúc nào cũng niềm nở, cư xử hòa nhã, còn dì Hoa thì tính cách mạnh mẽ, làm việc dứt khoát, là hai người quản lý chính trong biệt thự. Mấy người giúp việc còn lại thì cứ nhàn nhã như chẳng có việc gì làm.

Cũng đúng thôi, căn biệt thự to như vậy mà chẳng có chủ nhân ở, ai mà chẳng rảnh.

Lâm Khả Doanh nghe loáng thoáng dì Hoa và A Mai cùng nhau than vãn rằng đại thiếu gia nhiều ngày chưa đến, canh hầm nấu rồi mà không có chỗ đưa, thật sự là buồn bực vô cùng.

Đám người làm trong biệt thự cũng không khỏi tò mò về người phụ nữ đột nhiên dọn đến ở. Tuy rằng cô nàng Lâm tiểu thư này ăn mặc quê mùa, còn không bằng hộ nghèo trong khu Cửu Long Thành Trại nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp.

Dì Hoa thả trí tưởng tượng bay xa, thì thầm với chú A Trung:
“Không lẽ cô Lâm là người Trần thiếu gia tặng cho đại thiếu gia?”

Chú A Trung lắc đầu:
“Chuyện kiểu này Trần thiếu gia đúng là làm được thật. Năm ngoái còn đòi giới thiệu phụ nữ cho đại thiếu gia nữa kia mà. Nhưng mà… đại thiếu gia sao có thể nghe lời cậu ta chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play