Trần Tùng Hiền bị anh họ hỏi mà cứng họng, vẻ mặt có chút ngại ngùng, hơi e dè, chỉ đành lải nhải không ngừng: “Anh họ, anh tài giỏi như vậy chuyện gì mà chẳng giải quyết được. Chuyện này em không dám để ông nội hay mẹ biết, cũng không dám trực tiếp ra mặt gặp người ta, anh giúp em giải quyết vụ này đi.”
Năm đó ông cụ Trần đích thân chọn cô dâu nuôi từ bé cho cháu đích tôn, chẳng ai dám ý kiến. Bây giờ Trần Tùng Hiền cũng không dám tùy tiện xử lý, lỡ sau này ông nội biết mà xử lý không khéo, kiểu gì cũng ăn đủ.

Ban đầu Trần Tùng Hiền định đón người về giải quyết trong bí mật, đơn giản là dùng tiền cho xong. Nhưng hai ngày trước anh ta mơ thấy một cơn ác mộng: trong mơ anh ta đưa cho cô gái một triệu đô la rồi đuổi về Đại Lục nhưng lại để lộ thông tin cô từng đến Hương Cảng qua hồ sơ tàu.

Mấy năm sau bị ông nội phát hiện, anh ta bị đánh suýt chết, choàng tỉnh khỏi mộng mà toát mồ hôi lạnh.

Cơn ác mộng đó khiến anh ta tỉnh ra, chuyện này anh ta không thể tự mình xử lý được.

Người có thể xử lý êm đẹp chuyện này tất nhiên chỉ có anh họ. Muốn đuổi cô gái kia về đại lục mà xóa sạch dấu vết thì chỉ có người nắm một nửa ngành vận tải Hương Cảng như anh họ mới làm nổi, để ông cụ không lần ra manh mối.

Toán tính trong lòng của Trần Tùng Hiền vô cùng chu toàn nhưng Trình Vạn Đình lại không tỏ rõ thái độ.

Anh biết rõ em họ này từ trước đến nay hành xử phóng túng, nhưng nhà họ Trần quyền thế ngập trời, Trần Tùng Hiền lại là trưởng tôn, một cô vợ lớn lên từ nông thôn đại lục thì đúng là không xứng. Trong lòng anh hiểu rõ nhưng vẫn cố ý để mặc em họ chờ đợi một lúc. Đến khi bữa ăn kết thúc anh mới mơ hồ buông một câu: “Để sau hãy nói.”

Trần Tùng Hiền muốn hỏi rõ nhưng có cho anh ta thêm mười lá gan cũng không dám mở miệng, chỉ biết câm nín đi theo anh họ xuống lầu, còn cung kính mở cửa xe cho anh như một người hầu, ánh mắt đầy thèm thuồng nhìn chiếc Rolls-Royce Silver Spur mới tinh kia.
Chiếc xe sang trị giá ba trăm nghìn bảng Anh này anh ta cũng muốn có, nhưng vừa nhắc đến đã bị bố mắng cho một câu “đồ phá của”.

Chỉ có anh họ, người nắm thực quyền nhà họ Trình mới dám nói mua là mua, chẳng ai cản nổi.

Trong xe, Trình Vạn Đình nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi lẩm bẩm: “Tình hình vợ nuôi từ bé của Tùng Hiền giờ thế nào?”

Thư ký Dương lập tức báo cáo: “Nghe nói là ông cụ bà cụ Trần năm xưa định sẵn. Nhưng mấy năm đó đại lục với Hương Cảng cắt đứt liên lạc, bà cụ thì mất còn ông cụ thì bệnh nặng nằm liệt, chẳng ai quan tâm chuyện này nữa. Lần này là quản gia cũ ở lại đại lục cố gắng liên hệ nhưng bị Trần thiếu gia chặn tin nên ông cụ không hề biết chuyện.”

Thư ký Dương nói xong nhưng thấy đại thiếu gia vẫn chưa nói gì liền dè dặt hỏi: “Đại thiếu gia, giờ chúng ta đi xử lý chuyện này luôn không?”
Trình Vạn Đình khẽ nheo mắt, lạnh lùng nói: “Cứ để đó đã. Không thể để nó nghĩ chuyện gì cũng dễ ăn như vậy. Để yên cho nó, nó lại tưởng mình là trời.”

Thư ký Dương gật đầu, biết rõ đại thiếu gia muốn dạy cậu em họ một bài học. Dù gì Trần Tùng Hiền cũng quá ngông cuồng. Nếu không phải vì tình nghĩa với dì, đại thiếu gia đã không nhiều lần ra mặt dọn hậu quả giúp anh ta.

Nhìn theo chiếc xe sang của anh họ rời đi, Trần Tùng Hiền thầm vỗ tay tán thưởng nước cờ chuẩn bị sẵn của mình. Sợ anh họ không đồng ý nên anh ta đã sai A Huy đưa vợ nuôi từ bé đến thẳng biệt thự Bán Sơn của anh họ rồi.

Thứ nhất, nếu giấu người trong nhà mình dễ bị ông nội hay mẹ phát hiện. Thứ hai, ngoài nhà chính của nhà họ Trình, nơi anh họ ở nhiều nhất là biệt thự Bán Sơn, hiện giờ đưa người đến đó, anh họ có muốn phớt lờ cũng khó, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Tự cho là đã giải quyết xong xuôi, Trần Tùng Hiền lái chiếc Bentley về nhà.

Xe từ từ chạy vào biệt thự ở Vịnh Repulse, hai căn nhà trắng nối nhau kết hợp hoàn hảo với hồ bơi ngoài trời phía sau, vừa thanh lịch vừa sang trọng.

“Tùng Hiền, Lâm...” Bác cả của Trần Tùng Hiền – Trần Hoa Cao – đã quên gần như sạch sẽ cái tên của cô vợ nuôi từ mười bốn năm trước, thấy cháu mình cuối cùng cũng về liền kéo sang một bên hỏi nhỏ, “Chuyện con bé đó giải quyết xong chưa?”

“Xong rồi, con đã cho người đưa qua chỗ anh họ rồi.” Trần Tùng Hiền không nhắc gì đến việc anh họ chưa đồng ý dứt khoát, chỉ mạnh miệng: “Anh họ mà ra tay thì còn gì phải lo. Chắc đêm nay cô ấy sẽ bị đưa lên tàu về đại lục thôi.”

“Vậy thì tốt.” Bác dâu cả Tống Tú Quyên vừa cho bố chồng uống thuốc xong, nghe chồng và cháu trai nói vậy cũng thấy yên tâm. Bộ váy phương Tây sang trọng trên người bà bị vóc dáng đầy đặn và gương mặt tròn trịa làm cho trông có phần nặng nề, đôi mắt tam giác khẽ liếc sang, ánh lên vẻ khinh khỉnh: “Năm xưa ba không nên định cái gì mà vợ nuôi từ bé. Nếu thật sự để Tùng Hiền cưới một con nhỏ nhà quê từ đại lục, tôi thấy cả Hương Cảng sẽ cười vào mặt nhà họ Trần mình suốt ba tháng không ngừng!”

Trần Hoa Cao gật đầu tán thành: “Ba hồ đồ thì mặc ba, chứ chúng ta không hồ đồ. Làm sao có thể để một đứa nhà quê bước chân vào cửa nhà này được!”

Tống Tú Quyên mỉm cười, thuận theo lời chồng, hoàn toàn quên mất rằng người nhà mình hơn mười năm trước cũng từ đại lục sang, mấy năm nay phát triển ở Hương Cảng một đường phất lên, giờ đã trở thành hào môn sở hữu khối tài sản hàng tỷ. Người muốn gả vào nhà họ Trần nhiều không đếm xuể, sao có thể để một đứa nhà quê được lợi chứ.

“Hiền à, chuyện này dù có bị ông nội con biết thì bác và bác trai cũng đứng về phía con.” Tống Tú Quyên biết tính cháu trai mình phong lưu, bạn gái qua tay không biết bao nhiêu mà kể, bà không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì chỉ biết thèm khát mối quan hệ giữa cháu trai và nhà họ Trình. “Chỉ có điều nghe nói anh họ con sắp kết thông gia với con gái giám đốc Lý của ngân hàng HSBC, cậu ta còn tâm trí đâu mà lo chuyện vợ nuôi từ bé của con nữa?”

Trần Tùng Hiền phất tay, tràn đầy tự tin: “Anh họ con ấy hả? Đến con muỗi cái cũng không đụng vào được! Đừng nói là bác muốn anh ấy cưới vợ, ngay cả chuyện anh ấy chịu ngồi nói chuyện với phụ nữ vài câu, con cũng xin chặt đầu mình xuống cho bác coi!”

Tống Tú Quyên nghe xong cười càng tươi, trong đầu đã bắt đầu tính toán chuyện gả con gái nhà họ hàng vào nhà họ Trình. Nhà họ Trần giàu thì giàu thật nhưng so với nhà họ Trình vẫn còn kém xa. Nếu có thể kết thân qua hôn nhân thì đúng là lợi ích lớn không kể xiết!
...

Cùng lúc đó, “cô gái nhà quê” mà nhà họ Trần chê bai là Lâm Khả Doanh đang được A Huy lái xe đưa tới biệt thự Bán Sơn của Trình Vạn Đình.

Khác với biệt thự ven biển ở Vịnh Repulse của nhà họ Trần hay ở Deep Water Bay của nhà họ Trình, biệt thự Bán Sơn nằm trên đồi, bao quanh bởi cây xanh rậm rạp, từng căn nhà trắng ẩn mình trong bóng cây, từ trên cao nhìn xuống là cả Hương Cảng thu vào tầm mắt, vô cùng hùng vĩ và quyền lực.

Trước kia nguyên chủ trong truyện phải sống vất vả với quản gia sau khi nhà họ Trần bỏ trốn sang Hương Cảng. Còn Lâm Khả Doanh dù sống ở thời hiện đại cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, làm lụng mười năm mới lên được chức vừa mua được căn hộ hai phòng ngủ.

Vậy mà chưa kịp tận hưởng...

Giờ đây, biệt thự sang trọng của thập niên 80 chiếm trọn tầm mắt cô, hai tầng trắng tinh khôi dưới ánh nắng lấp lánh như ngọc, đẹp đến choáng ngợp.
Nghĩ đến căn hộ chật chội của mình so với biệt thự từ bốn chục năm trước, ai mà không thấy buồn.

Cổng sắt nâu sẫm được hai bảo vệ đẩy mở ra. Khi xe vừa vào, quản gia biệt thự và tài xế A Huy trao đổi bằng tiếng Quảng, cô không hiểu gì.

“Chú A Trung, thiếu gia nhà tôi đã nói rõ với Trình thiếu gia rồi, người để đây phiền chú trông giúp.”

“Chuyện này...”

Quản gia của biệt thự Bán Sơn là người được Trình Vạn Đình đích thân chọn, cực kỳ trung thành và hiểu rõ tính khí cậu chủ.

Ai mà được phép ở chỗ này chứ! Ngay cả anh em của đại thiếu gia cũng không thể ở lại qua đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play