Buổi tối ở Cảng Thành tràn ngập sự phồn hoa rực rỡ, đèn neon sáng chói lóa, chợ đêm nhộn nhịp bận rộn phục vụ cuộc sống về đêm phong phú của người dân, chỉ có những tòa nhà cao tầng bằng thép và bê tông quanh đó vẫn lạnh lẽo khô cứng.

Lâm Khả Doanh cầm hộp mì hoành thánh mang về lên tầng ba mươi hai, nhẹ nhàng gõ cửa phòng tổng giám đốc vẫn đang làm thêm giờ.

Phần lớn nhân viên đã tan ca, ông chủ vẫn một mình làm việc đến khuya, Lâm Khả Doanh không khỏi thầm cảm phục, người này thật tốt bụng.

“Đại thiếu gia, cảm ơn anh đã giúp thả bác sĩ Hác.” Vào phòng, cô quen thuộc đặt hộp mì lên bàn trà, nụ cười lan tỏa trong ánh mắt, chân thành nói lời cảm ơn.

Trình Vạn Đình đang xem tài liệu, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt.

Chiếc váy dây màu xanh xuất hiện trên bức ảnh giờ đây ở ngay trước mắt anh.

“Ừ. Cô đến đây làm gì?” Trình Vạn Đình lại nhìn xuống tài liệu.

Hôm nay Lâm Khả Doanh không định đi theo kịch bản, lời cảm ơn thật lòng: “Tôi nghe thư ký Dương nói anh chưa ăn tối mà vẫn làm việc, người là sắt, cơm là thép, anh nên ăn rồi làm tiếp. Mì hoành thánh này rất ngon, tôi đặt lên bàn rồi, không làm phiền anh đâu.”

Trình Vạn Đình không ngờ hôm nay cô đến nhanh chóng rồi đi vội, mì trên bàn trà vỏ mỏng, nhân mềm, nước dùng lại rất ngọt thơm, giờ còn thoang thoảng hương thơm. Cánh cửa lớn bên ngoài chỉ còn thấy vạt váy xanh vụt biến mất.

Ngăn kéo dưới bàn làm việc được mở ra, vài tấm ảnh rời rạc yên vị trong đó, màu xanh tươi mới như mùa xuân căng tràn sức sống khiến người ta khó quên.

Ngày hôm sau, Trình Vạn Đình bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, bên kia đầu dây là tiếng thư ký Dương ngạc nhiên, vì đại thiếu gia vốn không bao giờ đến muộn mà nay lại chần chừ chưa dậy.

Trong giấc mơ có một vệt xanh ôm chặt lấy anh, Trình Vạn Đình bừng tỉnh, bật chăn, vẻ mặt lạnh như băng bước vào phòng tắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play