“Em là…… Cái kia…… Tề.” Khương Song Linh vẫn không cách nào thoải mái hào phóng nói ra tên chồng nhà mình như hai chị vợ quân nhân cô vừa gặp hồi nãy. Cô cứ thấy nó ngại ngùng làm sao á…
May mắn chị dâu Tống cũng thật tinh ý, chị ấy vừa nghe cô nói tới đây, trong lòng đã hiểu rõ ràng mọi chuyện, rồi mỉm cười nói: “Là nhà doanh trưởng Tề phải không? Nhà em vừa tới ngày hôm qua chứ gi? Chị nói này, em gái à, em lớn lên thật xinh đẹp.”
“Thế nhưng da mặt mỏng một chút, có gì mà phải ngại ngùng chứ? Em được đi học không?”
“Em có tốt nghiệp cấp ba.”
“Ai u, khó lường đấy. Chị đã ngờ ngợ mà, thảo nào nhìn em không giống những cô gái bình thường ở nông thôn.”
Khương Song Linh mua xong thịt, lại mua thêm chút cà rốt và khoai tây.
Những loại củ quả như củ cải và khoai tây này đều dính một lớp bụi đất màu đen, cô lại không biết điều này, nên lúc ra tới đây không cầm thứ gì để đựng cả.
Cũng may, chị dâu Tống cho cô một cái giỏ tre bỏ chúng vào.
Mua bán xong xuôi, cô và mấy mẹ con nhà chị dâu Tống cùng đi về hướng khu người nhà. Chị dâu Tống tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với cô.
Lúc mấy người đi ngang qua nhà chị ấy, chị ấy còn nhất quyết kéo cô vào, tặng cho cô một bình nhỏ tương đậu tằm.
“Đây chính là thứ tốt từ nhà mẹ đẻ chị bên kia đó, tự tay làm nha. Em cứ mang về mà nếm thử, bảo đảm hương vị rất ngon. Nếu là người bình thường chị không tặng đâu.”
“Cảm ơn, cảm ơn chị dâu Tống……”
Khương Song Linh chào tạm biệt mấy mẹ con bọn họ rồi cầm theo đồ vật trở về.
Lúc này hai nhóc con bốn, năm tuổi trong nhà đã tỉnh. Ngay lập tức bạn nhỏ Khương Triệt phát huy bản chất trùng theo đuôi của mình.
Vừa thấy bóng dáng Khương Song Linh trở về, cậu bé đã tung ta tung tăng chủ động chạy ra nghênh đón, sau đó cứ bám riết sau lưng chị gái không rời.
Tề Việt lại yên lặng đứng trong nhà, thầm phỉ nhổ hành vi của trùng theo đuôi Khương Triệt.
Nhóc con này hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ ấy có trở về hay không chẳng chút liên quan gì tới mình hết.
Sau đó, hai nhóc con tiếp tục cầm bút hoàn thành bức họa buổi sáng, Khương Song Linh ngồi một bên thầm phiền muộn nhìn thuốc màu dính trên cổ tay áo của chúng.
Thông qua chuyện này, để tiết kiệm công sức giặt giũ cho chính mình, cô hạ quyết tâm, về sau nếu tiếp tục cho chúng nó chơi trò này, nhất định phải đeo một cái yếm vào cổ để tránh dơ quần áo.
Cô còn phát hiện ra một điều nữa, nhóc con ngang bướng Tề Việt kia lại khá có ý thức giữ gìn vệ sinh, bởi vậy trên quần áo của nó chẳng dính bao nhiêu thuốc màu cả, chỉ có cậu em trai ngốc nghếch của cô là……
“Thôi quên đi.” Quần áo nên giặt thì trước sau gì cũng phải giặt thôi, nghĩ ngợi làm chi cho mệt.
Khương Song Linh gọi cậu em trai bẩn thỉu của mình tới, còn rất có hứng thú cầm lấy bút, vẽ lên mặt cậu bé một con thỏ nhỏ.
“Nếu em muốn con thỏ xinh xắn trên mặt mình vẫn còn trắng tinh đẹp đẽ thì phải biết cách giữ vệ sinh, nếu không, con thỏ này sẽ biết thành thỏ đen mất.”
—— cũng có thể sẽ biến thành con thỏ bảy màu sặc sỡ.
Khương Song Linh liếc liếc hai loại thuốc màu trên cổ tay áo đối phương.
Chẳng qua nhóc con Khương Triệt lại chẳng quan tâm tới điều cô vừa nói, cậu bé lập tức vui vui vẻ vẻ cầm lấy cái gương nhỏ soi bạn thỏ con trên mặt mình, đôi mắt nhanh chóng trở nên sáng long lanh, vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.
Chị vẽ con thỏ đẹp cực kỳ!
Tề Việt không chịu thua kém, nó trực tiếp nhảy ra trước mặt Khương Song Linh, chỉ chỉ vào khuôn mặt của mình: “Cháu muốn vẽ một con hổ.”
“Một con hổ thật hung hãn.”
Khương Song Linh: “……”
Khương Song Linh cũng chiều theo mong muốn của nhóc con, cô vẽ một con “Mãnh hổ” đang rít gào, chẳng qua nói một cách chính xác thì nó là một con mèo rất đáng yêu đang há miệng gầm bên nọ, hét bên kia.