“Được rồi, đã xong một con hổ đực nhỏ.”

Tề Việt nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau đó nhóc con này hất cằm, ưỡn ngực chen qua bên cạnh Khương Triệt, muốn cướp đoạt quyền sử dụng gương với cậu bé.

“Ta là hổ, ngao ô ngao ô, sẽ ăn thịt ngươi, mau buông tay cho ta.”

“Không……”

“Ngươi không sợ bị hổ ăn thịt sao?”

“Ngươi đâu phải là hổ……”

“Ngươi là con thỏ.”

……

Khương Song Linh mặc kệ hai đứa nhỏ kia từ từ soi gương xem cái khuôn mặt ngốc nghếch của chúng, cô đứng lên đặt củ cải và khoai tây mới mua vào một cái vại đất, lại lấy từ bên trong ra hai củ cà rốt, còn những củ còn lại cứ để trong vại đất đó, đậy nắp lại đem đi bảo quản.

Sau khi cô mang hai củ cà rốt kia ra bên ngoài rửa sạch bùn đất, bỗng nhiên lại có chút tò mò cầm lấy bình tương đậu tằm hồi nãy chị dâu Tống vừa cho cô.

Cách một tầng nắp cũng có thể ngửi được một thứ mùi hương mê người, làm cô không nhịn được phải hắt xì một cái.

Chắc là hương vị không tồi đâu nhỉ……

Khương Song Linh dùng một chiếc đũa chấm chút xíu tương đậu tằm, có ý định chỉ muốn nếm thử một chút thôi.

Ai ngờ giây tiếp theo, ngay khi tương đậu tằm dính trên chiếc đũa chạm phải môi và lưỡi của cô, một thứ hương vị vừa mặn vừa cay lập tức nổ tung ngay đầu lưỡi.

Vậy mà tương đậu tằm này lại là vị cay!

Miễn cưỡng chờ cho tới khi dư vị cay nóng kia trôi qua, Khương Song Linh chỉ cảm thấy miệng mình như sắp phun lửa, cô liên tiếp ho khan vài cái, nước mắt nước mũi cũng bị sặc tới mức tràn ra ngoài.

Phải biết rằng, cô là một người chỉ có thể ăn được món ăn Quảng Đông với độ cay bình thường thôi, nhưng bình tương đậu tằm này, phải nói là siêu cấp cay…

Khóe mắt không nhịn được tuôn ra chút lệ, có phần hơi ngứa ngứa, Khương Song Linh cầm lòng không nổi, dùng mu bàn tay xoa nhẹ một chút, không ngờ bàn tay vừa cầm bình tương của cô cũng có vị cay. Thế là hành động này trực tiếp khiến hai mắt bốc lên một đợt rát bỏng mới.

Cô vội vàng uống vài ngụm nước ấm pha mật ong, cũng lập tức đi rửa tay và hai mắt mình.

Chờ tới khi rửa xong, tuy hai mắt không còn cay rát nữa, nhưng chúng cũng kịp trở nên đỏ hồng như mắt thỏ, còn nước mắt vẫn chưa ngừng tuôn rơi.

Khương Song Linh chớp chớp mắt, cô muốn nước mắt chảy thêm nhiều chút nữa, lợi dụng nước mắt sinh lý này bôi trơn cọ rửa hết những vật chất còn sót lại bên trong ra ngoài.

Khương Triệt nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới bên người Khương Song Linh, ai ngờ hình ảnh trước mắt cậu là một đôi mắt đỏ hồng, còn chị gái đang rớt nước mắt.

Cậu bé há miệng, con thỏ trắng trên má cũng méo xệch theo: “Chị à, sao chị lại khóc……”

Tề Việt đứng bên cạnh cậu bé, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ còn đang ngoan cố nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Khương Song Linh, nhóc con này lại lập tức chân tay luống cuống.

“Chị à ……” Tiểu Khương Triệt rất sốt ruột.

Tề Việt há miệng thở dốc, nhóc con này đang muốn gọi một câu y như Khương Triệt, nhưng lúc câu nói sắp ra khỏi miệng, không biết làm sao nó lại không cách nào thốt ra được nữa.

Cuối cùng nhóc con này trực tiếp đanh mặt, con hổ trên má cũng phồng to lên, cái miệng nhỏ nhắn nói ra một câu cực kỳ vô vị: “Bà ngoại cháu nói, đàn ông nhà họ Tề chúng ta, đổ máu không đổ lệ.”

“Nhưng chị của tôi đâu phải người nhà cậu……” Khương Triệt đứng bên cạnh lập tức phản bác lại, chẳng qua thanh âm cậu bé rất nhỏ, nghe đầy ngây ngô, lại mơ hồ không rõ.

“Rõ ràng cô ấy đã ——”

Khương Song Linh lau nước mắt trên mặt, kéo hai đứa bé lại gần, nhéo mỗi gương mặt nhỏ nhắn kia một cái rồi khẽ cười nói: “Được rồi, được rồi, chị không khóc, chị chỉ bị dính chút tương đậu tằm vào mắt, mới chảy nước mắt thôi.”

Sức chiến đấu của tương đậu tằm nhà chị dâu Tống quá mạnh mẽ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play