Khương Song Linh cười trộm: “Nhưng rõ ràng là chúng ta chưa già.”
“Chờ đến khi chúng ta già, chắc hẳn Đông Đông đã già trước rồi.”
“Meo?”
Đông Đông không nhịn được kêu to meo meo meo dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, Khương Song Linh cũng bắt chước nó kêu meo meo vài tiếng, cô cũng muốn Tề Hành học kêu, nhưng người đàn ông này chỉ biết chọc mèo chứ tuyệt đối sẽ không học tiếng mèo kêu.
“Cũng không biết tới khi nào mới được nghe thấy anh học tiếng mèo kêu.”
Nhà bọn họ không chỉ nuôi một con mèo, sau đó còn nuôi thêm một con chó, cứ thế trôi qua cuộc sống vui vẻ có mèo có chó. Có đôi khi hai con động vật nhỏ này sẽ đánh nhau nhưng cũng có đôi khi chúng nó lại ghé vào nhau cùng chơi vui vẻ như đám bạn xấu đến kỳ tụ tập.
Ánh nắng mặt trời trong khoảng thời gian giao mùa giữa xuân và hạ vô cùng đẹp, nó không quá trong veo và lặng lẽ như ngày xuân, đến mức con người ta không cảm nhận được hơi ấm từ ánh nắng nhưng nó cũng không quá nóng bỏng như ngày mùa hạ, chỉ cần rơi xuống làn da sẽ cảm thấy toàn thân muốn tan chảy cả rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT