Sở dĩ Khương Song Linh sắp xếp như vậy, là bởi vì cô đã từng chơi một loại trò chơi sinh tồn về mảng gieo trồng.
Còn nhớ khi đó cô cực cực khổ khổ quy hoạch từng mảnh đất trồng rau thật ngăn nắp, kết quả mùa hè tới, chúng nó tự cháy biến thành nham nhở chẳng khác gì chó gặm, đông thiếu một cây, tây thiếu một mảng.
Kể từ đó, cô bắt đầu chuyển sang chế độ trồng cây tùy tiện lung tung.
Vấn đề là khoảng sân hiện tại của nhà cô lớn như vậy, lại đúng như những lời cô giáo Diêu vừa nói, đếm đi đếm lại nhà bọn họ cũng chỉ có bốn người mà thôi, còn là hai người lớn, hai trẻ nhỏ nữa, không nhất định sẽ ăn được hết nhiều loại rau như vậy, cho nên cô cũng không cần thiết phải quy hoạch tử tế.
Nơi này trồng hai cây cà chua, nơi đó cắm hai giàn mướp hương, nhìn vào cũng thấy khá xinh đẹp.
“Ta đâu có trồng rau trong nhà kính, dù những loại cây ta trồng đều xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng lại cực kỳ có nhân tính hóa, à không, đồ ăn tính hóa. Ta ban phát cho các ngươi cuộc sống tự do trưởng thành đấy thôi.”
Khương Song Linh tự tìm cho mình một cái cớ bào chữa cho vườn rau lung tung lộn xộn của mình.
Hơn nữa, loại chọn lọc tự nhiên kiểu này mới là bản chất của mỹ thuật!
….
Giữa trưa cô lại dẫn hai đứa nhỏ đi nấu cơm gạo, còn tùy tiện xào hai đĩa rau xanh đối phó cho xong một bữa cơm.
Tuy rau xanh ăn với cơm nghe khá đơn sơ, nhưng món rau xanh Khương Song Linh xào lại có đầy đủ dầu, khiến hai nhóc con ăn cũng cảm thấy thơm ngào ngạt.
Chén cơm cô xới lên cũng là cơm gạo trắng bóng, không có một chút khoai lang đỏ nào đi kèm.
Ăn xong cơm trưa, hai nhóc con chơi một lát là tới giờ ngủ trưa, Khương Song Linh cũng cảm thấy díu cả hai mắt.
Nhưng giờ còn chưa được ngủ, sau khi cô sửa sang lại quần áo, lập tức đẩy cửa ra ngoài sân, dựa theo vị trí lúc trước cô giáo Diêu đã nói, đi tìm chỗ bán thực phẩm phụ.
Trên đường đi, cô còn gặp một, hai chị vợ quân nhân, lần đầu thấy mặt nhau, bọn họ đều tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với cô, thậm chí còn mời cô vào nhà bọn họ chơi một lát.
Khương Song Linh xoa xoa gương mặt đã tươi cười quá lâu mà trở nên cứng ngắc, nghĩ thầm, người thời đại này đều quá nhiệt tình.
Thế nhưng không cần biết những lời trong miệng đối phương đến cùng là thiệt tình, hay chỉ là tùy ý khách sáo, vẫn khiến cho một người lần đầu tiên tới nơi xa lạ như cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đi một lúc cũng tới nơi bán thực phẩm phụ, đúng là hàng hóa ở đây không nhiều lắm, chỉ còn lại non nửa miếng thịt.
Chị dâu Tống đang đứng bên cạnh cô cũng muốn qua nơi này mua một vài thứ. Chị ấy tới trước, lập tức gọi người phục vụ ở đây muốn mua hai cân thịt, bởi vậy, miếng thịt còn dư lại kia đã trực tiếp trở thành một đống nho nhỏ.
Quanh chân chị dâu Tống kia là ba đứa nhỏ, chúng nó đang nhìn không chớp mắt vào miếng thịt kia.
Người bán hàng cười nói: “Nếu không chị mua nốt phần còn lại đi, còn có chút xíu, không được một cân đâu.”
“Đúng vậy mẹ ơi, sao mẹ mua ít như vậy, mua cả đi mà.” Bọn nhỏ đứng bên cạnh lập tức ồn ào nói.
Chị dâu Tống cắn răng kiên định nói: “Không, đã nói hai cân thì mua đúng hai cân thôi.”
“Hừ, chỗ thịt này chưa đủ cho mấy nhãi ranh các con ăn ư???”
“Còn thằng tư và bé năm nữa, mẹ mua ít như vậy, mỗi đứa được chia bao nhiêu đâu, mua thêm, cha con cũng được ăn……”
“Cho các con ăn một bữa thịt đã là tốt lắm rồi.”
Nghe mẹ chúng nói vậy, mấy đứa nhỏ đành hư một tiếng đầy thất vọng.
Vừa lúc Khương Song Linh đi tới nơi này, cô mua nốt vài lạng thịt ba chỉ còn sót lại, chị dâu Tống cũng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc ấy, chị mới đưa mắt nhìn người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mà xa lạ kia, còn tò mò hỏi cô là ai.