Khương Song Linh: “……”
Sau khi trải qua cô giáo Diêu tận tình đẩy mạnh dịch vụ Hồng Nương (bà mối), cô đã đại khái nắm được lý lịch của Tề Hành, từ chuyện anh tốt nghiệp trường học nào, đoạn đường tiếp theo phát triển ra sao… vân vân, đều được cô giáo Diêu kể hết.
Bởi vậy khoảng thời gian này, đều là bà ấy nói, còn cô ở bên cạnh lắng nghe.
Nhưng ngẫu nhiên cô cũng thốt ra được một, hai câu hỏi: “Cô giáo Diêu, Tề Hành thuộc đoàn nào?”
Đoàn một? Đoàn hai? Hay là đoàn ba? ……
“Hả?” Cô giáo Diêu sửng sốt một chút: “Cậu ta không nói cho cô nghe sao? Cậu ta phụ trách một doanh đặc thù, doanh đó tách khỏi thể chế, đứng độc lập một mình, còn có nhiệm vụ đặc thù, bình thường sẽ trực tiếp nghe lệnh sư trưởng. Cụ thể bọn họ làm cái gì thì những người phụ nữ như tôi không biết, cô cũng đừng đi hỏi lung tung.”
Khương Song Linh gật đầu, cô nhủ thầm, đúng là mình không nên hỏi bất cứ điều gì, mà cái gì cũng không biết mới là tốt nhất.
Đã vậy, trên người cô còn mang theo một chút lạ thường, nếu cố tình ngu ngơ hỏi thăm nhiều, lỡ như người ta hoài nghi cô là loại đặc vụ gì đó của địch, chẳng phải cô sẽ oan uổng muốn chết sao?
“Cô cứ yên tâm đi, năng lực của chồng cô còn xuất sắc hơn dung mạo của cậu ta nhiều.”
“Tố chất nhà binh của cậu ta rất cao, mỗi lần thi đấu đều giành được vị trí số một, năng lực chỉ huy càng không cần phải nói…… Tóm lại, một mình cậu ta đánh mười người đều không thành vấn đề.”
Khương Song Linh: “……”
Đột nhiên Diêu Bình Lang phát hiện sắc mặt hiện giờ của đối phương cực kỳ quái lạ, khá giống như đang muốn nói “Tôi cứ lẳng lặng đứng đây nhìn bà khoác lác”.
Bởi vậy, trong nháy mắt bà lại cảm thấy mình là một Hồng Nương không đáng tin cậy.
“Cô gái này thật là thú vị.”
Khương Song Linh nhìn hàng cải thìa xanh biếc trong sân, đột nhiên nhớ tới cái gì nên mở miệng hỏi: “Cô giáo Diêu, nhà bà có radio ư?”
“Có nha, cô muốn nghe sao? Đi, vào nhà với tôi.”
“Vậy may quá, vừa lúc tôi cũng muốn nhờ cô giáo Diêu dạy tôi cách sử dụng thứ đó.”
Khương Song Linh đi theo cô giáo Diêu vào phòng, lập tức nhìn thấy chiếc radio màu xám bạc to tướng ở đằng kia. Cô giáo Diêu mở radio lên, bắt đầu xoay từng cái nút.
Radio nhanh chóng truyền ra tiếng ca dễ nghe, có điều âm sắc vẫn mang theo một chút ồn ào.
“…… Cứ dùng như vậy thôi, rất đơn giản.”
Khương Song Linh gật gật đầu, nhưng cô nhìn chiếc radio nhà cô giáo Diêu, không hiểu sao cứ cảm thấy dường như thế này không giống mấy với chiếc ở nhà cô?
Cô chỉ quan sát một chút những cái nút bên trên rồi nhẹ nhàng nói: “Đây là radio thương hiệu Peony?”
“Đúng vậy.”
Khương Song Linh nghĩ thầm có lẽ là thương hiệu khác nhau thôi, thế nhưng nguyên lý đại khái cô đã biết rồi, chẳng qua vẫn có một chút mờ mịt.
Chiếc radio ở nhà cô giáo Diêu có cách sử dụng rất đơn giản, mà cái radio ở nhà cô, tựa hồ chẳng có cái nút bấm hay xoay nào, cả chốt mở cũng chẳng tìm thấy.
Thôi, cứ chờ lúc trở về mày mò sau.
“Đúng rồi, nếu cô muốn mua thịt, có thể qua bên thực phẩm phụ đằng kia, thế nhưng ở bên đó không có nhiều loại hàng hóa, lại còn mua sắm dựa theo nhu cầu của nhà ăn, không phải mỗi ngày đều có…… Nếu cô muốn mua thứ khác, phải tới trấn trên.”
“Vâng, cảm ơn cô giáo Diêu.”
Khương Song Linh mang theo hạt giống và không ít cây mầm trở về, cứ cất những hạt giống này tới ngày mai hãy gieo xuống, cô muốn tùy tiện trồng chỗ cây mầm này trước—— Đúng là cô trồng thật sự quá tùy tiện, nhìn đống cây mầm xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lại đan xen vào nhau, có chút thú vị.
Chẳng cần quan tâm nhiều, chỉ cần sau này chúng nó lớn lên là được, đây là vườn rau sinh trưởng tự do, không chút gò bó nào.
Tuy cũng làm việc theo sắp xếp, rồi lại không cứng nhắc tới mức phải xếp chuẩn xác thành một hàng.