Diêu Bình Lang cười, nghĩ thầm nếu chuyện này là thật thì tốt rồi: “Tiểu Khương ơi, vậy về sau cô ở bên cạnh cậu ta cũng nên khuyên nhủ cậu ta một chút, đừng có ép bản thân mình quá.

Con người mà, đâu phải làm bằng kim cương sắt thép, thi thoảng cũng nên cho bản thân mình nghỉ ngơi một chút, thư giãn ở trong nhà, hưởng thụ tình cảm vợ chồng quấn quýt. Cô nói xem có phải hay không……”

Đây là tiết tấu đâm lao phải theo lao ư?

“……”

Khương Song Linh chột dạ nên chỉ tùy ý gật đầu và nói hai tiếng “Ừm ừm”, cô còn nhân tiện giơ tay xoa nhẹ khuôn mặt mình một phen, xoa cho hai má ửng hồng, thể hiện sự ngượng ngùng và tâm trạng vui vẻ như một người vợ hạnh phúc nên có.

Lúc này ánh mắt Diêu Bình Lang mới vòng qua thân thể cô nhìn vào khoảng sân đằng sau. Ngay lập tức, mảnh đất trồng rau hoang vu với mấy cây dưa vẹo táo nứt đáng thương đang run rẩy trong gió, có vẻ cực kỳ thê lương, hiện lên trong mắt bà.

“Tiểu Khương, cô đi theo tôi qua bên nhà cầm một ít cây non về đi. Mấy ngày hôm trước, tôi đã ươm ít hạt giống, vừa vặn để cô mang về trồng.”

“Này…… Chuyện này không tốt lắm đâu.”

“Có cái gì không tốt chứ? Trồng sớm sẽ có thu hoạch sớm.” Diêu Bình Lang kéo cổ tay cô, lập tức trở về sân nhà mình.

“Nhà tôi trồng rất nhiều loại cây, nhưng con trai con gái tôi đều dọn ra ngoài cả rồi, chỉ có mình tôi và lão Chu ăn không hết, bởi vậy mấy thứ cây non này nhiều lắm.”

Khương Song Linh nhìn một mảnh đất trồng rau xanh xanh biếc biếc của nhà cô giáo Diêu, cùng với các loại dây leo non nớt uốn lượn xung quanh hàng rào, thực sự muốn cảm thán không thôi.

Chẳng biết tới bao giờ mảnh vườn nhỏ nhà cô mới biến thành như vậy, mỗi ngày đều có một chút rau xanh để ăn.

“Tới tới, những thứ này đều hái được rồi, củ cải rau xanh dưa chuột, đậu cô-ve, cà chua……”

“Mấy thứ này cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, cô cứ tùy tiện lấy đi, tiết kiệm cho cô một chút công sức, đỡ phiền toái.”

Ở góc sân có một cái thùng gỗ lớn, bên cạnh rào chắn lại nuôi hai, ba con gà. Hai con gà trống và một con gà mái, gà trống lớn lên uy vũ hùng tráng hơn gà mái nhiều, mào gà đỏ rực như lửa cao cao luôn dựng thẳng.

Lúc này, chúng nó thấy người ngoài đến lập tức kêu lên vài tiếng.

Mất Khương Song Linh không nhịn được nhìn chằm chằm vào mấy con gà này, có trời mới biết, cô cũng muốn nuôi mấy con gà ở nhà mình…… Thời điểm nghĩ như vậy, đột nhiên cô thoáng nhìn qua mấy cục tròn tròn trăng trắng ở bên trong thùng gỗ.

Vừa tới gần đã thấy, bên trong thùng gỗ lại là ba con thỏ.

“Cô giáo Diêu, cô còn nuôi con thỏ ở nhà ư?” Con thỏ chính là một loại động vật cực kỳ đáng yêu, đã vậy thịt con thỏ ăn cũng ngon, Khương Song Linh cầm lòng không đặng đi qua bên đó, còn giơ tay sờ sờ bộ lông trắng mịn màng của lũ thỏ trong thùng.

Mấy con thỏ tỏ ra khá sợ hãi, chúng cứ nằm trong thùng gỗ không dám nhúc nhích.

Khương Song Linh cảm thấy đôi mắt to tròn xoe của mấy con thỏ này thật giống em trai Khương Triệt của cô.

Hai con thỏ khác cũng thật mềm mại, trong đôi mắt chúng còn mơ hồ có một chút màu đỏ xinh đẹp, hai cái tai thật dài rũ về phía sau.

Cô cảm thấy mấy con thỏ được cô giáo Diêu nuôi đều vô cùng đáng yêu, không giống với loại thỏ chuyên nuôi để thịt, cô đã gặp nhiều lần ở vài chục năm sau. Một đám đều béo tới mức khiến người ta kinh hồn bạt vía.

“Tôi nuôi đó, bên này thích hợp để nuôi con thỏ, hầu như nhà nào cũng nuôi hai, ba con, sau đó tích cóp lấy chút da lông thỏ, chờ mùa đông làm quần áo giữ ấm.”

“Sau này, tôi cũng muốn nuôi vài con!”

Cô giáo Diêu vừa tìm đồ cho cô, vừa nói vài chuyện linh tinh, nhỏ nhặt có liên quan tới Tề Hành, hiển nhiên bà làm bà mối cực kỳ có trách nhiệm, kể cả khi hai người bà làm mai mối đã thành hôn rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play