Lúc trước, tổ chức đã từng sắp xếp đối tượng cho anh rồi. Chỉ cần nghe tới cái tên Tề Hành kia thôi, không cần biết là đám con gái làm bác sĩ, giáo viên hay đoàn văn công, tất cả đều tỏ ra cực kỳ hăng hái.

Chẳng qua khi đối diện với những cô gái xinh đẹp như hoa kia, mặt Tề Hành nọ đều không đổi sắc. Chẳng những mặt lạnh mà trái tim cũng đóng băng nữa, anh ngồi bên cạnh người ta nhưng không thốt ra được bất cứ lời hay ý đẹp nào.

Bởi vậy, sau khi anh bị lừa đi coi mắt mấy cô gái đó, gương mặt tuấn lãng kia lập tức trở nên đen như than, còn vô cùng lạnh lùng phất tay rời đi. Chuyện lần đó đã khiến lão Chu nhà bà tức giận đến mức gào ầm lên đòi cho Tề Hành nọ lên chùa làm hòa thượng.

Tuy có loại tính cách như vậy, nhưng điểm mạnh của anh lại là khuôn mặt tuấn tú được những cô gái kia yêu thích, bằng không những cô gái cao ngạo ấy sao có thể hạ mình ra mắt anh?

Lúc trước còn có một cô gái si tình, quyết tâm theo đuổi tới tận nơi này, nhưng kết quả thì sao? Người ta đều bị anh dùng giọng điệu giáo dục tân binh, gõ cho vài câu.

Cuối cùng cô gái đó bị dọa tới mức khóc như mưa tại nơi đóng quân, không thèm quay đầu lại lần nào đã chạy mất tích rồi.

Sau này câu chuyện đó còn được mọi người ở đây rỉ tai nhau như một chiến tích có một không hai nữa chứ?

Tề Hành…… Cũng coi như đã lập được một “Chiến công” rực rỡ trong sư đoàn bọn họ.

Lão Chu vẫn luôn cảm thấy Tề Hành nên cưới một cô gái loại hình cọp mẹ giỏi giang có thế lực ngang nhau với anh, mà cũng chỉ có loại cô gái kiểu ấy mới có thể nắm bắt được anh, mới có thể chinh phục được anh.

Thế nhưng cô gái nhà họ Khương trước mắt này lại là hình tượng thiếu nữ xinh xinh đẹp đẹp, nói chuyện cũng vô cùng dịu dàng mềm ngọt……

“A? Ở chung sao……” Khương Song Linh ngây ra một lúc, trước mắt bọn họ chính là vợ chồng plastic (biết là giả nhưng vẫn thật sự tồn tại), thế nhưng trước mặt người ngoài vẫn nên che giấu đi một chút: “Cô giáo Diêu, hai chúng tôi ở chung với nhau cũng được.”

“Cũng được” là một từ vạn năng, nó có thể diễn tả bất kỳ ý nghĩa gì.

Diêu Bình Lang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô trong chốc lát, bà lại phát hiện trên mặt đối phương không có một chút khó xử và hoảng hốt nào, biểu cảm lúc trả lời cũng rất thản nhiên.

Đã vậy, muốn làm cho người khác càng thêm tin tưởng một chút, Khương Song Linh còn lộ ra một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, mang đầy ý tứ ngọt ngào hạnh phúc nói: “Tề Hành là người tốt!”

—— Là người tốt mang vườn rau tới cho cô.

Cô thật tình muốn phát thẻ người tốt cho anh nha, bởi vậy trong nụ cười này cực kỳ chân thành.

Diêu Bình Lang cũng bị nụ cười này của cô làm hoa đôi mắt. Dường như nụ cười của cô gái trước mặt bà đầy vẻ ngọt ngào hạnh phúc, nhưng cũng vì thế mà khiến trong lòng cô giáo Diêu, người vốn chờ đợi một câu trả lời khác cơ, lập tức tràn đầy dấu chấm hỏi?

Tề Hành là người tốt?

Rốt cuộc là dạng người tốt gì?

Diêu Bình Lang: “……”

Đây là lần đầu tiên bà nghe được lời đánh giá như vậy về Tề Hành từ trong miệng một cô gái.

Chẳng lẽ Tề Hành này đã sửa đổi tính tình, hay là hai vợ chồng này thật sự ở chung…… cũng được?

Liên tưởng đến nụ cười mỉm khi cô gái này đứng nhìn đống quần áo trên dây phơi hồi nãy, trong lòng bà lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.

Nói không chừng Tề Hành thật sự đã gặp được cô gái anh yêu thích rồi……

Diêu Bình Lang càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Lúc trước anh đi gặp mặt người ta, không hề có chút tin tức nào, sau đó tự nhiên lại tìm tới bà hỏi thăm người muốn kết hôn cần phải chuẩn bị những thứ gì, Diêu Bình Lang mới nói cho anh nghe bốn thứ đồ vật ba chuyển một vang kia……

Nếu là trước kia, anh sẽ quan tâm loại chuyện này ư?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play