“Cứ gọi tôi là cô giáo Diêu đi, nhà tôi ở đằng kia.” Người phụ nữ đó giơ tay chỉ về phía tòa lầu nhỏ hai tầng.

Khương Song Linh giật mình hiểu ra, hóa ra người phụ nữ này là phu nhân sư trưởng, cô vội chào hỏi: “Cô giáo Diêu, chào bà, chào bà, tôi là Tề——”

Không đợi cô nói cho hết lời, bà ấy đã vừa cười vừa cắt ngang lời cô: “Cô là con gái nhà họ Khương phải không? Cô lớn lên rất giống mẹ của mình.”

“Bà nhận ra tôi ư? Còn biết mẹ của tôi nữa?”

“Sao vậy? Cô không biết ư? Tôi là người giới thiệu cô cho Tề Hành mà.”

Khương Song Linh sửng sốt, cô thật sự không biết chuyện này. Cô chỉ biết nhà họ Khương có một người họ hàng xa, nhưng cô chỉ được gặp người ấy vài lần thôi.

Thế nhưng chắc chắn là nhà họ Khương không hề có chút quan hệ nào với nhà sư trưởng.

“Vị kia nhà chúng tôi đã từng ngồi trên thuyền của ông ngoại cô, cũng may nhờ lần đó mới an toàn vượt sông.”

“Mẹ của cô lớn lên xinh đẹp lại đáng yêu, cô và bà ấy rất giống nhau, nhưng cô còn đẹp hơn mẹ của mình nữa. Khi đó thấy ảnh của cô ở nhà họ Tưởng, tôi đã nhận ra ngay.”

Khương Song Linh không biết còn có chuyện sâu xa như vậy, đúng là mẹ của cô là con gái của một ngư dân.

Hóa ra mọi chuyện bắt nguồn ở nơi này……

Vậy mà Tề Hành kia dám nói với cô là anh tiện đường.

“Có lẽ đúng là tiện đường thật……”

“Cô đang nói gì vậy?”

“Không có gì, cô giáo Diêu có muốn vào nhà tôi ngồi một chút hay không?”

“Thôi, tôi có việc không vào nhà cô được.”

Diêu Bình Lang nhìn cô gái đang đứng trước mắt mình, đối phương chỉ thả cái bím tóc màu đen ở trước ngực, vầng trán đầy đặn, phía dưới hàng chân mày xinh đẹp là đôi mắt hạnh long lanh ngập nước, có vẻ thanh thoát, động lòng người, vừa nhìn đã biết cô gái này có tướng phúc khí.

Kể cả khi cô là người nông thôn, khí chất vẫn đậm chất phóng khoáng. Lúc trước chỉ vừa nhìn ảnh chụp chân dung cô gái ấy, Diêu Bình Lang đã nhận ta đối phương có tướng vượng phu rồi.

Bởi vậy, chỉ nhìn đúng một lần, còn thông qua một tấm ảnh chụp, nhưng bà lại cực kỳ có ấn tượng với cô, thậm chí khi về nhà còn tấm tắc khen ngợi mãi.

Sau này lúc nghe mẹ của Tề Hành than thở, bà ấy nói Tề Hành vẫn luôn không quan tâm tới chuyện hôn nhân đại sự khiến bà ấy cực kỳ buồn rầu, cuối cùng bà ấy còn nhờ cô giáo Diêu hỗ trợ thu xếp giùm anh một đối tượng.

Bỗng nhiên Diêu Bình Lang lại nhớ tới cô gái này, bà chỉ thử đề cập tới cô trước mặt Tề Hành, không nghĩ tới cuối cùng chuyện hôn nhân này lại thành hiện thực.

Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên Diêu Bình Lang làm loại chuyện mai mối không đáng tin cậy này.

Suy cho cùng, ngoài một tấm ảnh, bà cũng đâu biết gì về cô. Kể cả gia đình cô cũng vậy, bà chỉ quen biết ông ngoại và mẹ của cô thôi, nhưng đã một đoạn thời gian quá dài rồi, hiện giờ bà chẳng biết tình huống cụ thể của gia đình cô như thế nào, càng không hiểu được tính cách của người con gái ấy.

Vậy mà cậu thanh niên Tề Hành kia, đúng là dứt khoát, chỉ một lần hành động đã trực tiếp cưới người ta rồi quay trở lại đây rồi.

Nói thật, sau khi biết chuyện mai mối vừa rồi, lão Chu nhà bà cứ càm ràm mãi. Ông ấy nói, bà toàn tham gia vào mấy chuyện vớ vẩn, gán ghép uyên ương bậy bạ thôi.

Nhất là gần đây, không biết ông ấy đã nói bà biết bao nhiêu lần rồi, thực sự khiến trong lòng Diêu Bình Lang đầy bất an.

Mãi tới hôm nay, khi bà gặp được cô gái này, coi như nỗi bất an trong lòng Diêu Bình Lang cũng buông lỏng được một chút.

“Cô và Tề Hành…… Hai vợ chồng các người ở chung thế nào?” Lời này nói ra, ngay cả Diêu Bình Lang cũng cảm thấy mình hỏi điều hơi tế nhị, kỳ thật bà cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Tề Hành ở bên cạnh một người con gái nó sẽ ra sao.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play