Cứ từ từ giặt vậy, dù sao cũng chả có gì gấp gáp.

Khương Triệt là con trùng nhỏ thích bám đuôi. Cậu bé rất thích đi theo phía sau chị của mình, thích nhìn chị ngồi giặt quần áo, sau đó cũng bắt chước cô xắn ống tay áo lên, vui vui vẻ vẻ nhào vô hỗ trợ xoa nắn. Còn Khương Song Linh lại không ngăn cản những bạn nhỏ nhiệt tình.

“Em làm cẩn thận đừng để quần áo ướt nhẹp.”

“Ừm ừm.” Khương Triệt gật đầu.

Khương Song Linh nhìn bộ dáng ngoan ngoãn, nhỏ nhẹ, nghe lời lại dễ bắt nạt của cậu bé, trong nháy mắt, cõi lòng bỗng trở nên mềm nhũn.

Cô nhớ tới hoàn cảnh trong thôn trước kia đã đào tạo cậu bé thành bộ dáng nhát gan, thiếu tự tin kia mà cảm thấy thật xót xa.

Nhưng bây giờ đã đổi mới hoàn cảnh, cô là phụ huynh, nhất định phải nỗ lực khen.

Vì thế trong miệng cô lập tức tràn đầy yêu thương, thả liên tiếp từng cái từng cái rắm cầu vồng(): “Em trai của chị mới bốn tuổi đã biết giặt quần áo nha.”

(

)Từ lóng trên mạng, chỉ cách khen lấy khen để, khen không tiếc lời.

“Thật thông minh.”

“Đúng là em trai mà chị yêu thương nhất.”

“Người ta thường nói, cả cái phòng của mình còn không biết quét, sau này lấy gì mà quét thiên hạ, một bộ quần áo cũng không biết giặt, sau này làm sao thành rường cột nước nhà?

Em trai của chị từ nhỏ đã biết làm việc, chắc chắn về sau sẽ là là rường cột đầy bản lĩnh của đất nước chúng ta.”

……

Cứ như vậy, hai người bọn họ ở chỗ này giặt quần áo, Tề Việt lại đi khắp nơi trong sân nhìn ngó xung quanh, y như một anh lính trinh sát.

Lỗ tai nhỏ của nhóc con ấy giật giật, lặng lẽ nghe lén người phụ nữ đằng kia nói chuyện.

Nghe được non nửa ngày, khuôn mặt nhỏ của nhóc con ấy đanh lại, nó lập tức chạy tới đẩy Khương Triệt ra, hai bàn tay nhỏ vục vào trong nước, bắt đầu xoa xoa quần áo.

Khương Triệt: “??????”

Tiểu Khương Triệt bỗng dưng bị nhóc con đẩy ra, cậu bé đứng một bên ngây ngốc nhìn nó.

Tề Việt hừ một tiếng, chỉ là một chuyện cỏn con như vậy, ai mà chẳng biết làm cơ chứ?

Sau khi xoa nhẹ đống quần áo đó một hồi, nhóc con ngẩng đầu, một đôi mắt đen bóng nhìn thật sâu về phía Khương Song Linh.

Khương Song Linh suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết, cô chỉ có thể mô phỏng lại đúng những lời rắm cầu vồng hồi nãy mà nói cho nhóc con này nghe.

Sau khi giặt xong quần áo, Khương Song Linh đưa hai đứa nhỏ vào phòng bếp, đứng kế bên bếp lò, hong khô một hồi.

Cô phải kiểm tra xem quần áo và giày của hai đứa này có bị dính nước hay không.

Suy cho cùng, dù bảo chúng cẩn thận thế nào, chung quy vẫn dính một chút nước, cô sợ hai đứa cảm lạnh sinh bệnh, bởi vậy đưa chúng vào nhà thay quần áo và giày mới, lại đặt quần áo chúng mới cởi ra cạnh bếp lò, hong khô một hồi.

Làm xong mấy chuyện này, cô lại sợ hai đứa nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên lập tức đi lấy giấy vẽ và thuốc màu của mình ra, tiện tay vẽ hai con thỏ nguệch ngoạc lên giấy, cho hai đứa nhỏ tô màu.

“Tự chơi đi nha.”

Khương Song Linh đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ. Sau đó cô để mặc chúng nó chơi với đống giấy và màu kia, một mình cô đi ra ngoài, thấy quần áo đang phơi trong sân, lại nhớ tới một màn vừa rồi, bỗng dưng cô cảm thấy buồn cười ghê gớm.

Hai nhóc con này thật thú vị.

Cô đứng đó nghẹn cười cả nửa ngày, ngay khi quay đầu nhìn, lại phát hiện ở ngay bên ngoài cổng viện có một người phụ nữ trung niên để tóc ngắn đang đứng nhìn cô.

Khuôn mặt người nọ khá tròn trịa, ước chừng 40 tuổi, khí chất rất hòa nhã, dịu dàng.

Khương Song Linh: “……”

Vừa rồi cô có làm chuyện gì kỳ cục không nhỉ? Nếu có chắc là vừa đứng nhìn đống quần áo kia vừa cười ngớ ngẩn thôi.

Thế nhưng quần áo này ……

Chắc người đằng sau chỉ nhìn thấy bóng dáng của cô thôi, không nhìn rõ cô đang làm gì đâu.

Khương Song Linh bình tĩnh lại một chút, mới đi tới cổng viện chào hỏi với người phụ nữ kia: “Chào bà, xin hỏi bà là?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play