Hành lá thái nhỏ màu xanh thả lên mì sợi mềm mại màu trắng, mùi hương chui thẳng vào mũi.

Nước canh mì có màu vàng nhạt, trên bề mặt nổi lên một tầng dầu mỏng manh mê người, lại điểm xuyết một chút hành thái nhỏ lập lờ trôi giống hệt những cụm lục bình xanh ngắt, ở chính giữa tô mì có một cái trứng chần nước sôi màu trắng nõn phập phồng, còn mơ hồ nhìn thấy phần bụng màu cam bên trong.

“Uống một ngụm nước ấm trước rồi ăn.” Khương Song Linh cho hai nhóc con rửa mặt, rửa tay trong WC rồi mới qua ăn cơm sáng.

Thấy hai đứa đã lau khô tay rồi, Khương Song Linh mới cho mỗi đứa một đôi đũa, sau đó ôm chúng lên ghế bắt đầu ăn cơm.

Có lẽ là một lần lạ, hai lần quen, hoặc cũng có thể là “hiệu ứng cửa sổ vỡ(), lần này Tề Việt đã không quá kháng cự khi ăn những món cô làm.

(

)Là một lý thuyết trong tâm lý học tội phạm được phát triển bởi James Q. Wilson và George L. Kelling.

Nhóc con ấy đã khá tự nhiên cầm lấy đũa, chuẩn bị húp nước mì.

“Chậm một chút, coi chừng nóng.”

Khương Song Linh lại đi cầm tới ba cái thìa. Cô dùng thìa múc lên phần nước canh suông thơm ngào ngạt, cả những sợi mì trắng nõn nữa, rồi thả chúng vào miệng mình, có chút nóng, nhưng phần nước canh thơm nồng kia lại tỏ ra cực kỳ phù hợp với mì sợi có dư vị ngọt ngào trong miệng.

Sau đó, cô dùng đôi đũa chọc vỡ phần lòng trắng trứng nõn nà vẫn nằm nguyên giữa bát mì, để lộ ra lòng đỏ trứng tươi mới bên trong.

Bởi vì chuẩn bị thức ăn cho trẻ nhỏ, cô đành phải nấu cái trứng chín hoàn toàn, không dám để lòng đào.

Cứ như vậy, ba người một lớn hai nhỏ ngồi bên nhau cùng ăn mì. Khương Song Linh phát hiện ra thói quen ăn mì của ba người bọn họ lại hoàn toàn không giống nhau.

Bản thân cô thích ăn mấy sợi mì rồi cắn một miếng trứng chần nước sôi, để màu vàng nhạt của lòng đỏ trứng dần dần lan tỏa ra nước canh mì, trong khi đó, em trai Khương Triệt lại thích ăn trước mì sợi, để dành trứng chần lại tới cuối cùng mới ăn.

Tề Việt thì sao? Nhóc con tính nóng như lửa này lại lựa chọn ăn trứng chần đầu tiên rồi mới ăn tới mì sợi.

Khương Song Linh nhìn Tề Việt, thầm nghĩ không biết Tề Hành sẽ ăn như thế nào đây?

……

Có lẽ là chẳng theo bất cứ loại trình tự nào, chỉ ăn vài ba miếng là hết bát mì thôi.

Ăn đến cuối cùng, Tề Việt lại hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn Khương Triệt thưởng thức cái trứng chần nước sôi. Sau đó nhóc con này lại cúi đầu yên lặng uống một ngụm nước canh suông thơm ngon trong chén của mình.

Chờ tới khi tất cả đều hoàn tất bữa ăn của mình, Khương Song Linh dẫn hai bạn nhỏ cùng đi rửa chén, sau khi rửa xong cô mới phát hiện ra, hình như ngày hôm qua Tề Hành không giặt quần áo đã thay ra.

Cô cầm quần áo của anh lên, ngửi một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.

……

Đúng là đàn ông lớn lên dung mạo tuấn mỹ cỡ nào thì quần áo cũng hôi chẳng kém gì những người khác.

Cô nghiêm mặt đi lấy đầy một chậu nước, sau đó mới cầm xà phòng khua loạn một hồi trong chậu, chờ tới khi nước bắt đầu đục hơn, cô trực tiếp ném đống quần áo hôi hám kia vào trong đó ‘ngâm’, chờ lát nữa mới giặt.

“Nếu có thể đổi cái xe đạp kia thành máy giặt thì tốt biết bao.” Khương Song Linh liếc mắt nhìn chiếc xe đạp mới tinh trong sân một cái rồi u buồn nói.

Chẳng qua cũng may là chỉ có vài chiếc quần áo mà thôi.

Hiện giờ Khương Song Linh làm việc rất kiên nhẫn. Cô ở nơi này, một không bị ai thúc giục, hai không có áp lực tiền tài, không có tình trạng lạm phát, giá nhà cao, giá hàng hóa hóa cao thúc đẩy sau mông.

Lại nói, dấn thân vào cuộc hôn nhân này cũng chẳng có người nào bắt ép cô phải nhanh chóng sinh con, thậm chí càng sinh nhiều con càng tốt. Bởi vậy, giờ đây lúc cô làm việc cũng không khỏi trở nên vui vẻ thoải mái hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play