Kể cả khi chăm sóc không tốt nhưng đây cũng là địa bàn của cô, ai tham gia vào chỉ chỉ trỏ trỏ được?
……
“Chị à……”
Trong bóng đêm, Khương Triệt đang ngủ bên cạnh cô, đột nhiên gọi cô đầy sợ hãi. Cũng khó trách, đây là lần đầu tiên cậu bé theo chị đi tới một nơi thật xa lạ, chẳng trách bạn nhỏ này không ngủ nổi.
“Ngủ không yên sao?”
Khương Song Linh đang có tâm tình rất tốt, khóe miệng vẫn còn cong cong, cô dịu dàng nói: “Để chị hát cho em nghe một khúc hát ru nhé.”
Là một người chị gương mẫu, Khương Song Linh bắt đầu nhẹ nhàng dỗ dành cho bạn nhỏ kia đi ngủ.
Lúc này ở bên kia tường, hai cha con Tề Hành và Tề Việt đang trong tình trạng mắt to trừng mắt nhỏ.
Tề Hành dùng chăn bông bọc Tề Việt thành một cục kín mít, còn cố định tay của nhóc con ấy ở một vị trí tương ứng, sau đó mới nghiêm túc nói: “Ngủ ngon, không được làm loạn tư thế.”
Cái miệng nhỏ của Tề Việt bẹp xuống nhưng dưới ánh mắt của ba ba, nhóc con này lại không dám lộn xộn.
“Không ngủ ư? Vậy con đứng dậy gấp lại chăn cho ba xem.”
Nghe vậy, Tề Việt chỉ còn cách vội vội vàng vàng nhắm mắt lại.
“Tắt đèn ngủ.”
Một đêm cứ trôi qua như vậy.
Thời điểm Khương Song Linh vẫn đang mơ màng trong mộng, cô lại mơ hồ nghe được thanh âm đếm số. Lúc này, cô vẫn còn lười nhác lăn một vòng trên giường, co lại thành một cục, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Lại qua thêm một đoạn thời gian nữa, cô mới tỉnh lại và đưa mắt nhìn đồng hồ, đã 6 giờ 50 phút.
Khương Triệt bên cạnh đang nắm chặt bàn tay nhỏ, đôi tay giơ lên đỉnh đầu, không hiểu sao cậu bé này lại thoải mái nằm ở tư thế ‘giơ tay đầu hàng’ nhỉ?
Khương Song Linh dịu dàng nở nụ cười. Sau đó cô nhìn cái chăn quân dụng màu lục trên người mình, bỗng nảy ra một chút hứng thú rồi thuận tay gấp cái chăn thành một miếng đậu hũ.
Rất nhanh, trước mắt cô đã xuất hiện một ‘đống’ ngăn nắp.
Cô nhìn cái chăn mình vừa gấp xong, trong lòng khá vui sướng, còn có một chút kiêu ngạo nho nhỏ nữa.
Còn nhớ trước đây, khi cô nhập học đại học cũng từng tham gia một tháng huấn luyện quân sự. Có thể nói, với cô, cách gập chăn sao cho đúng chuẩn nhà binh chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi thôi.
Khương Song Linh dọn dẹp ổ chăn của mình xong xuôi mới thay quần áo từ trong phòng đi ra ngoài. Lúc này cô đã phát hiện cửa phòng cách vách đang khép hờ.
Cô đoán trước rồi mà, giờ này chắc chắn Tề Hành đã ra ngoài từ lâu. Cô nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa vào, quả nhiên chỉ thấy một mình Tề Việt đang nằm chỉnh chỉnh tề tề trong chiếc chăn bông màu lục.
Tư thế ngủ của nhóc con này nghiêm chỉnh thật!
Khương Song Linh không nhịn được khẽ gật gật đầu. Giây tiếp theo, cô lập tức chú ý tới cái hộp chăn được gấp gọn gàng ở bên cạnh.
……
Bỗng dưng trong đầu cô lại nhớ tới lời một người bạn từng nói: “Cái cục chăn hình đậu hũ mà cậu vừa gấp á, nếu đặt vào trường học chúng tôi kiểu gì cũng bị huấn luyện viên ném thẳng vào WC.”
Sắc mặt cô cứng đờ một chút, sau đó lại cực kỳ bình tĩnh mà trở về phòng của mình, tiếp theo cô không hề chần chừ cầm miếng chăn hình đậu hũ vừa gấp xong lên tay run run vài cái.
Khương Song Linh: “……”
Cần gì gấp chăn thật vuông vức đâu, tùy tiện xếp vào là được rồi.
Người học mỹ thuật chưa bao giờ cần phải gấp chăn.
Lộn xộn mới là đẹp.
Cô xoa mớ chăn lộn xộn của mình thành hình dạng ‘đám mây mang điềm lành’, trong lòng cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Khương Song Linh đi đun sôi nước, chuẩn bị nấu bữa sáng. Cô cần phải đun một nồi nước sôi trước, sau đó mới nấu một nồi mì sợi, lại làm ba quả trứng chần nước sôi, tiếp theo mới vào phòng đánh thức hai nhóc con kia ra ăn cơm.
Tuy bữa sáng hôm nay chỉ có một chén mì canh suông, nhưng cô cũng bỏ vào bên trong mỡ heo và dầu mè, còn hái được một chút hành lá xiêu xiêu vẹo vẹo từ ngoài phòng mang vào.