Tề Hành chỉ tắm vài phút đã xong xuôi.
Khương Song Linh thật sự bội phục anh vì có thể tắm nước lạnh trong loại thời tiết này, cô ân cần nói: “Anh đã ăn gì chưa, trong nhà còn dư lại chút đồ ăn và cháo……”
— Làm ơn, xin anh mau giải quyết giùm tôi.
Ở niên đại này không có tủ lạnh, có khi chỉ qua một ngày đồ ăn đã hỏng mất rồi.
Dù quen với cách sống ở thời hiện đại nhưng Khương Song Linh cũng không muốn lãng phí lương thực ở thời điểm rất nhiều người ăn không đủ no thế này.
Nhưng nhắc tới chuyện này cô mới nảy ra suy nghĩ, mình có thể nuôi lấy vài con gà vịt, sau đó có thể xử lý một chút những loại thức ăn dầu mỡ kia làm thức ăn cho gà vịt.
Tề Hành tỏ ra thật hợp tác ăn hết chỗ đồ ăn còn dư lại trong nhà, kể cả có nóng hay không, anh cũng ăn hết sạch mà không mở miệng chê bai câu nào.
Đây là lần thứ hai trong vài phút, Khương Song Linh tỏ ra thực sự bội phục anh, có điều lần này lại là bội phục vì anh ăn rất khỏe.
Nhưng cô cảm thấy thói quen ẩm thực này không tốt lắm.
Anh ăn nhiều như vậy, dạ dày có thể chịu nổi không?
Chẳng lẽ anh cho rằng mình là người có bao tử như Kim Cương Thiết?
“Cha, con muốn ngủ với cha!
Tới lúc chuẩn bị đi ngủ, Tề Việt kéo ống quần Tề Hành, còn dùng một loại ánh mắt cảnh giác như phòng lang sói mà nhìn Khương Song Linh.
“Cô đừng bước vào, cháu không muốn ngủ với cô!
Khương Song Linh thầm nghĩ: Cô cũng không muốn ngủ với cháu đâu.
Sau đó, cô kéo tay Khương Triệt, chủ động nói với Tề Hành: “Tôi với em trai ngủ ở gian phòng kia.”
Khương Song Linh thật tự mình hiểu mình, cô vừa chỉ tay vào phòng nhỏ, còn gian phòng lớn bên kia là gian có một phòng nhỏ liền kề.
Dù phòng cô chỉ hơi nhỏ một chút, nhưng bên trong có đầy đủ giường và chăn, nói chung là không có vấn đề gì hết.
Tề Hành gật đầu.
Khương Song Linh nắm tay em trai mình đi về phía căn phòng nhỏ, bỏ lại nhóc con Tề Việt đang hăng hái túm ống quần Tề Hành.
Nhóc con ấy trơ mắt nhìn người phụ nữ kia không thèm nói thừa một câu nào, cứ như vậy đi thẳng về bên đó, thậm chí còn không quay đầu lại lần nào đã nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của cậu bé, rồi cùm cụp một tiếng, đóng cửa lại.
Tề Hành cúi đầu nhìn nhóc con: “Đi thôi, chúng ta đi ngủ.”
Tề Việt: “……”
Trong phòng có một chiếc giường và hai cái chăn, Khương Song Linh đắp chăn cho em trai Khương Triệt trước, sau đó cô cũng tự mình kéo chăn lên tới vai, lại cẩn thận ngửi chăn một chút.
Chiếc chăn này có mùi nồng ấm của mặt trời, chắc chắn đã được phơi cẩn thận rồi. Lúc này, cô không còn bận tâm điều gì nữa, chỉ dịu dàng nói với cậu bé bên cạnh: “Em trai, chúng ta ngủ thôi.”
Khương Triệt ngoan ngoãn, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Khương Song Linh tắt đèn, rồi rúc vào trong chiếc chăn ấm áp. Tuy bốn phía đen sì không có chút ánh sáng nào, nhưng cô lại chẳng cảm thấy áp lực, nếu có chỉ là hưng phấn vô cùng mà thôi.
Tay cô còn không cầm lòng nổi mà nắm chặt lại, trong đầu liên tiếp xuất hiện hình ảnh ngoài sân kia.
Tuy căn nhà mái bằng này thật đơn sơ, nhưng nơi này có sân!!! Còn có đất trồng rau!!!
Tề Hành đinh sắt kia không hay về nhà, chắc chắn cái sân kia sẽ do cô toàn quyền làm chủ, cô muốn nuôi gì thì nuôi, muốn trồng gì thì trồng.
—— Người con gái nào cũng ước mơ có cho riêng mình một mảnh vườn trồng đầy hoa và một cái chuồng nuôi thỏ.
Đại khái là tâm hồn yêu thích làm ruộng của Khương Song Linh vừa phát tác, dẫn tới cô càng nghĩ càng kích động, khóe miệng cũng không ngăn được bắt đầu cong lên.
Vì sao trước kia cô sẽ thuê một căn homestay? Chính vì muốn có một vườn rau xinh đẹp, bên cạnh trồng thật nhiều hoa hoa cỏ cỏ……
Đại khái đây là giấc mộng của hầu hết các cô gái!
Cô thích trồng cái gì thì sẽ trồng cái đó.