Cô còn nhớ trước kia ra ngoài du lịch, rõ ràng là nước sâu không đến 1 mét 2, cũng chỉ có khoảng cách chừng mười mét như vậy thôi, mà trong khu du lịch nọ đã yêu cầu người đi bè trúc phải mặc áo phao rồi. Vâng, lúc ấy cô còn dè bỉu người ta quan trọng hóa vấn đề lên, để rồi tới hiện tại……
Cô đã được chân chính chống bè trúc vượt sông rồi…
Cô muốn kêu cứu mạng!
Trong lòng ngực cô còn không có một tấm ván gỗ nào! Nếu biết phải đi bè kiểu này, cô nên ôm theo một tấm ván gỗ thật rộng!
“Thật sự không sao mà, để chị đi chậm một chút.” Vương Hạ Chi cười cười. Quan tâm tới một cô bé chưa từng đi bè trúc như cô, đúng là Vương Hạ Chi đã giảm tốc độ, chống bè trúc cực kỳ vững vàng. Hai người chống bè trúc đi trong làn nước xanh ngăn ngắt.
Bè trúc trôi nhanh, mang theo chút chút sóng gợn, quanh hai bờ sông là núi non trùng điệp, cảnh sắc đẹp không bút nào tả xiết.
Cứ như vậy, hai người dong bè trúc, đi qua một đoạn đường. Khương Song Linh ngồi trên bè trúc bắt đầu quen quen, cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Mà dù có căng thẳng đến mấy thì cô vẫn bị phong cảnh bốn phía hấp dẫn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT