Khương Song Linh thắp đèn, cô lại bắt đầu phát sầu nhìn phần đồ ăn còn thừa. Lúc trước cô còn lo lắng Tề Hành có khả năng sẽ trở về buổi tối, cho nên cô cũng nấu một phần cơm chiều cho anh, đương nhiên là không nấu quá nhiều, nhưng dù ít dù nhiều phần cơm đó vẫn còn thừa lại.

Cô đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã tối đen không thấy rõ bất kỳ thứ gì nữa, bốn phía chung quanh chỉ có vài ngọn đèn dầu mờ nhạt phả ra từ nhà hàng xóm thôi.

Lại qua nửa giờ, bên ngoài mới truyền tới âm thanh đập cửa, là Tề Hành trở lại.

Tề Việt vừa thấy ba ba mở cửa, nó đã nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy qua. Thấy hành động của nó, Khương Song Linh chưa kịp suy nghĩ gì đã đưa tay ôm lấy nhóc con này, còn nhẹ nhàng bảo nó: “Chờ ba cháu tắm rửa xong, cháu mới qua đó được.”

Kỳ thật cô cũng chẳng có ý gì khác, chỉ tiếc công mình gian khổ tắm rửa cho nhóc con kia thôi.

Để một người đã tắm rửa sạch sẽ lao tới ôm một người vừa ở ngoài về, lấm lem bụi đất, kể cả người ngoài cuộc như cô cũng không nhìn nổi.

Tề Hành liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái, anh tháo mũ xuống, cởi bỏ hai cái cúc trên cổ áo, nói ngắn gọn: “Từ từ.”

Tề Việt nắm tóc Khương Song Linh một cái, để cô bỏ nó xuống dưới đất, Khương Song Linh đành phải đặt nhóc con ngang bướng ấy xuống đất nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở lần cuối cùng: “Đợi chút nữa hãy qua ôm ba cháu.”

Đây cũng chỉ là cố gắng cuối cùng của cô thôi, nếu nó thật sự cố gắng ôm lấy, cô cũng không ngăn trở.

Tề Việt hừ vài tiếng, nhưng nó lại một lần nữa, quay lại ngồi trên băng ghế.

Tề Hành đang muốn đi tắm rửa, Khương Song Linh lại đột nhiên nhớ tới cái gì, cho nên cô cất giọng cực kỳ thần bí nói: “Doanh trưởng Tề, tôi vừa phát hiện một bí mật ở nơi này ……”

Cách nói của cô đã thành công hấp dẫn sự chú ý của hai đứa nhỏ lại đây, đôi mắt Tề Hành vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng quay đầu lại nhìn cô.

“Căn phòng kia——” Khương Song Linh chỉ về phía một cửa phòng bên trong: “Vào buổi tối, ở trong căn phòng nối liền với căn phòng này, có thể ngắm được sao.”

Tề Hành: “……”

Sau khi Khương Song Linh nói dứt câu, cô rõ ràng cảm thấy ánh mắt đang nhìn mình của người đàn ông kia lập tức trở nên lạnh lẽo hơn ba phần, thậm chí anh còn muốn trợn trắng mắt nhìn cô nữa.

Ngay sau đó, anh khẽ nhướng mày, đó là ánh mắt muốn bảo cô mau “Nói tiếng người” đi.

Được rồi, vậy nói tiếng người.

“Đó là trên nóc nhà có một lỗ thủng, mái ngói bị hỏng rồi, có thể nhìn thấy ngôi sao trên bầu trời. Tuy tôi cảm thấy mấy ngày nay trời sẽ không mưa, nhưng để phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra, lỡ như mưa một cái, nhà chúng ta sẽ bị dột, cho nên…… Có thể anh có thể tìm người tới sửa lại hay không?”

“Tôi đã biết.”

Sau khi nói xong, Tề Hành vừa vào cửa không bao lâu đã xoay người đi ra ngoài, Khương Song Linh kinh ngạc nói: “Bây giờ anh ra ngoài tìm người sửa nhà ư?”

“Quá muộn rồi.”

Khương Song Linh muốn khuyên anh, bởi vậy cô cũng đi theo anh ra cửa, nhưng ra tới cửa cô mới phát hiện chỉ một nháy mắt thôi, đối phương đã đi mất tiêu rồi.

Trong sân trống rỗng không có người.

Cô ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, nghĩ thầm người này sao lại giống con khỉ như vậy? Vừa ra một cái đã nhảy tót lên nóc nhà rồi, thậm chí còn không cần tới thang?

Khương Song Linh sờ soạng vài cái trên tường, lại đưa mắt nhìn mái hiên, cô nghĩ không ra rốt cuộc anh đã mượn lực ở đâu mà leo lên kia?

Chẳng lẽ lão công tiện nghi này là bộ đội đặc công với chuyên môn là trèo tưởng?

Chỉ vài phút ngắn ngủi sau, đối phương đã leo xuống, trong phòng cũng không còn sao mà ngắm nữa.

Phòng tắm ở đằng sau phòng bếp, ngay cạnh bức tường sau lưng phòng bếp có một rãnh nước lộ thiên, gian phòng nhỏ nối liền với rãnh nước này chính là phòng tắm, cũng có thể dùng để rửa đồ vật linh tinh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play