Phần nhân củ cải chua đã được trộn lẫn vào cơm gạo nếp kia cũng được chiên trong dầu, chúng phát ra tiếng vang ‘két két két’ nghe rất vui tai.
Khói trắng bốc lên, từng cục gạo nếp tròn tròn đã được bao bọc bởi một tầng cơm cháy màu vàng rực.
Lúc này, Khương Song Linh mới lật mặt cho nó.
Mùi cơm chiên trong bếp bốc lên vô cùng nồng đậm khiến bạn nhỏ Khương Triệt đang đứng ở cửa không nhịn được khẽ nuốt ngụm nước miếng.
Mùi hương này cũng khiến cho nhóc con Tề Việt đang ngồi một mình lật xem tranh liên hoàn trong phòng khách không kiềm chế nổi mình nữa. Nhóc con ấy lập tức thò đầu vào phòng bếp thăm dò.
Khương Song Linh vừa chú ý tới quá trình chiên cơm trên bếp, vừa dùng một cái nồi khác nấu cháo trứng vịt Bắc Thảo, gạo trắng bóng, trứng vịt Bắc Thảo được ngâm rồi cắt nhỏ ra, hai thứ này kết hợp với nhau tạo ra một thứ mùi hương thơm mát, cực kỳ độc đáo.
Sau khi chiên xong hết phần cơm nắm, cô xếp từng miếng cơm cháy gạo nếp theo thứ tự vào trong đĩa.
Lúc xếp xong, nhìn chúng y hệt một quả núi nho nhỏ. Sau đó, cô lại múc ra ba chén cháo trứng vịt Bắc Thảo, cuối cùng mới gọi hai bạn nhỏ kia vào chuẩn bị ăn cơm chiều.
Ban đầu Khương Song Linh còn cho rằng nhóc con ngang bướng Tề Việt kia vẫn muốn chơi trò làm mình làm mẩy không chịu ăn cơm, ai dè lúc này, nhóc con ấy lại giống hệt Khương Triệt, thành thành thật thật ngồi trên ghế nhỏ ăn cơm.
“Hai đứa cẩn thận một chút nhé, coi chừng nóng.”
Cũng may, những đứa nhỏ ở thời đại này không giống những đứa nhỏ của vài chục năm sau, ít nhất là khoản ăn uống.
Tất cả bọn chúng đều là thành phần có hứng thú dạt dào với công tác ăn cơm, không cần bón, càng không cần thúc giục, cứ đến giờ là tự giác xử lý phần cơm của mình cho tới no căng thì thôi.
Lúc này hai đứa nhỏ đã gấp không chờ nổi, chúng xử lý món cơm cháy gạo nếp đầu tiên. Gạo nếp được chiên qua dầu sẽ trở nên cực kỳ dẻo dai, lúc nhai chúng cũng cực kỳ đã miệng. Đã vậy, lúc đang hào hứng nhai nhai, củ cải chua thái nhỏ trộn lẫn bên trong sẽ phát ra tiếng vang rào rào, vui tai ghê gớm.
Nói tóm lại, món này ăn ngon cực kỳ.
Ngon tới mức trên tay và quanh miệng hai đứa nhỏ đầy là dầu.
Thế nhưng Khương Song Linh lại không cho chúng ăn quá nhiều. Suy cho cùng, gạo nếp là loại thực phẩm không dễ tiêu hóa, đã vậy, gạo nếp chiên là món cực kỳ nhiều dầu mỡ, ăn quá nhiều sẽ dẫn tới nóng trong người.
Bởi vậy, chờ chúng ăn đủ phần cơm cháy, cô đẩy tới trước mặt hai đứa hai chén cháo, ăn cháo sau khi ăn món có nhiều dầu mỡ sẽ giảm bớt vị béo ngậy trong miệng.
“Chị à, cơm cháy ăn ngon, cháo cũng ăn ngon!”
Trong khi bạn nhỏ Khương Triệt rất thành thật khen ngợi thì nhóc con Tề Việt lại cúi đầu hừ hừ hừ mấy câu chứ không chịu nhìn Khương Song Linh.
Tuy đứa nhỏ Tề Việt này cùng tuổi với Khương Triệt, nhưng có lẽ nó được di truyền khẩu phần lương thực của cha mình, cho nên nó luôn ăn được nhiều hơn Khương Triệt.
“Hai đứa nhóc con này……”
Khương Song Linh thầm nghĩ, có lẽ không bao lâu nữa. chúng nó còn có thể ăn được nhiều cơm hơn cô.
Hai đứa nhỏ mà khẩu phần ăn lớn hơn một cô gái trưởng thành như cô… Càng nghĩ, cô càng rối rắm, tới lúc đó, không biết cô nên giấu mặt mũi vào đâu đây?
Khương Song Linh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Khương Triệt, nhủ thầm, trách không được người ta có câu nói: “Tiểu tử mới lớn ăn nghèo lão tử”, nếu trong nhà cô mà có chừng năm đứa như thế này, chẳng biết chúng sẽ ăn hết bao nhiêu lúa gạo.
Chẳng qua lúc này, hai bạn nhỏ nhà cô vẫn chưa được tính là ăn khỏe, bây giờ lượng cơm của ba người bọn họ còn chưa bằng một mình Tề Hành mà.
Sau khi ba người ăn xong cơm chiều, sắc trời cũng hoàn toàn tối sầm xuống.