Khương Tiểu Nha là một em bé có ý chí kiên cường. Mỗi lần uống sữa, cô bé đều giữ chặt bình sữa không buông. Dần dần cô bé cũng quen với những cú lắc dữ dội đó.

Không biết từ lúc nào cô bé bắt đầu giống một em bé thực thụ, mỗi ngày điều mong chờ nhất là những bình sữa được "đổi mới" đúng giờ. Nói thật, đến tận bây giờ Khương Tiểu Nha chưa từng nghe thấy tiếng mẹ pha sữa bột bao giờ.

Cứ đến giờ cô bé cần uống sữa, mẹ sẽ rời nhà đi ra ngoài. Đến khi mẹ quay về, Khương Tiểu Nha lại có sữa để uống.

Có lẽ vì được ăn no, Khương Tiểu Nha giờ đây loáng thoáng có thể nhìn thấy một số cảnh vật bên ngoài khi trời sáng. Qua ô cửa sổ song sắt nhà tù, cô bé có thể thấy bên ngoài là một vùng hoang dã và đầm lầy.

Thế nên, Khương Tiểu Nha hơi bối rối: [Mẹ ơi, sữa là "sữa hoang" à?]

Tuy nhiên bộ não của em bé quá nhỏ, vỏ não cũng quá nhẵn nhụi, những nghi ngờ luôn trượt đi khỏi vỏ não trơn láng của cô bé.

Cuộc sống hàng ngày của Khương Tiểu Nha với tư cách một em bé sơ sinh chỉ là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Thỉnh thoảng cô bé còn nhắm mắt kêu "oe oe" vài tiếng để thu hút sự chú ý của mẹ. Dù trông có vẻ ngơ ngác, cô bé cũng có mục tiêu của riêng mình.

Ngoài việc làm cọng rong biển ra, cô bé còn muốn bồi đắp tình cảm với mẹ nữa!

Tiểu Nha là một đứa trẻ mồ côi từ kiếp trước, đã mất mẹ từ rất sớm. Cô bé rất thích người mẹ mới của mình, thường xuyên nhìn mẹ với đôi mắt lấp lánh.

Mẹ là một mỹ nữ tóc dài điềm tĩnh nhưng vóc dáng lại vô cùng to lớn.

Bóng lưng trông cũng vạm vỡ như núi non.

Tuy nhiên, mẹ chưa bao giờ ôm cô bé, cũng không nói chuyện với cô bé. Ngoài việc đưa bình sữa và lắc lư cô bé ra, mẹ không có bất kỳ giao tiếp hay tương tác nào khác.

Nhưng nếu nói không thích cô bé thì mẹ lại thường xuyên bất động nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô bé hàng mấy tiếng đồng hồ.

Có lẽ đây chính là tình mẫu tử thầm lặng như núi non chăng.

Khương Tiểu Nha muốn giao tiếp tình cảm với mẹ, muốn làm một "chiếc áo bông nhỏ" ấm áp của mẹ. Dù sao cô bé cũng là được nhặt về, cần phải tích cực một chút mới có thể duy trì được tình mẹ con khó có được này. Cô bé rất nhiệt tình và chủ động, nhưng mỗi khi cô bé đến gần, "ngọn núi" u ám trên đầu lại nhanh chóng di chuyển.

Cô bé nhích lên phía trước, "ngọn núi" liền nhanh chóng lùi về phía sau.

Vì có chiếc rương gỗ chắn ngang, Khương Tiểu Nha đành ngậm ngùi bỏ cuộc.

Khương Tiểu Nha nghĩ có lẽ mẹ yêu thương nhưng khó nói ra, hoặc là mẹ hơi ngại ngùng.

Tuy nhiên giờ đây cô bé đang khó khăn luyện tập lật người. Chỉ cần biết bò, cô bé sẽ có thể lê đến bên mẹ rồi!

...

Quái vật đầm lầy xuyên qua mái tóc dài lặng lẽ nhìn đứa bé sơ sinh.

Thị lực của nó rất kém, thế giới trước mắt là một tổ hợp mờ ảo, hỗn độn. Thính giác là một trong số ít những công cụ để nó cảm nhận thế giới. Nó sẽ cẩn thận bắt lấy từng cử động nhỏ nhất của đứa bé.

Giống như đang tìm kiếm một bông hoa nhỏ biết hát trong một thế giới tĩnh lặng.

Quái vật đầm lầy hung tàn và khát máu. Từ rất lâu rồi nó giống như đám mây đen trên bầu trời không có ý thức về bản thân. Nó chỉ săn mồi vì đói, tranh giành lãnh thổ và tàn sát vì bản năng. Nó thấy mình chẳng khác gì những Thuỷ Quỷ kia. Tuy nhiên, kích thước của nó lại lớn hơn nhiều.

Thủy Quỷ là những con quái vật nhỏ.

Quái vật đầm lầy cho rằng mình là một con quái vật lớn, lớn, lớn... siêu siêu lớn.

Nó có thể dễ dàng xé xác những Thuỷ Quỷ cấp cao thành hai mảnh, cũng có thể nuốt chửng mọi thứ, ngay cả nhà tù kiên cố như tường đồng vách sắt này.

Nhưng ngoài ra ý thức về bản thân của nó cũng chẳng khác gì đám mây đen trên bầu trời. Đương nhiên rồi, nó còn tệ hơn đám mây đen nhiều. Nó thiếu những đức tính đẹp đẽ của đám mây, giống như một đám mây đen sẵn sàng gầm gừ trút xuống cơn mưa bão bất cứ lúc nào.

Nó là kẻ săn mồi tàn bạo nhất trong khu vực cấm đen này. Giống như những Thuỷ Quỷ kia, nó tràn đầy sự hung bạo và khát máu tàn nhẫn, không có tình cảm và nhân tính. Nhặt đứa bé về đương nhiên không phải vì lòng trắc ẩn, mà là vì một lòng tò mò kỳ lạ nào đó.

Đứa bé sơ sinh rõ ràng vẫn còn trong thời kỳ thưởng thức, chỉ khi đói mới kêu oe oe vài tiếng. Mắt to, người lại nhỏ, lại không biết bò, giống như một món đồ trang trí đặt trong góc, không chiếm quá nhiều diện tích lắm.

Nhà tù trong đầm lầy này đã bị bỏ hoang từ lâu, ngoài tiếng mưa rơi không ngớt thì rất yên tĩnh.

Trong một thời gian dài, sinh vật sống duy nhất ở đây là con nhện chậm rãi giăng tơ trên trần nhà.

Quái vật đầm lầy từng bắt được rất nhiều Thuỷ Quỷ cấp cao, nhưng không giết chúng. Nó chỉ lặng lẽ nhìn chúng vật lộn trong đầm lầy, chỉ để trong tiếng mưa rơi vô tận đó nghe thấy một vài tiếng động xào xạc.

Đây là một con quái vật tàn nhẫn, không có chút nhân tính nào.

Có lẽ khi mất hứng thú, nó sẽ không chút lưu tình mà ăn thịt cô bé.

Tuy nhiên, cái này có lẽ phải đợi một thời gian nữa.

Vì vậy, nó ôm một sự kiên nhẫn kỳ lạ quan sát cô bé, mong chờ ngày mình mất đi hứng thú.

...

Ngày đó nhanh chóng đến.

Trong một đêm yên bình, Khương Tiểu Nha đang ở trong chiếc hộp gỗ lớn ê ê a a luyện tập lật người.

Đột nhiên! Cô bé lật người như con rùa thành công. Cô bé bất ngờ phát hiện tay chân nhỏ của mình đã có đủ sức mạnh, có thể bò ra khỏi hộp gỗ rồi!

Vừa mới bò ra khỏi thùng, Khương Tiểu Nha đã nghe thấy một vài âm thanh quen thuộc.

Ban đầu khi ở trong nhà tù bỏ hoang, vào ban đêm Khương Tiểu Nha luôn nghe thấy tiếng xé toạc thứ gì đó, cùng với tiếng nhai nuốt khiến người ta sởn tóc gáy, tiếng ầm ầm. Và cô bé còn ngửi thấy mùi máu tanh.

Dù sao đây cũng là một thế giới quái đàm, bên ngoài chắc chắn đầy rẫy hiểm nguy.

Khương Tiểu Nha nghĩ bên ngoài chắc chắn có rất nhiều quái vật giống như xác sống. Nhưng mẹ có lẽ là một dị năng giả rất mạnh. Khương Tiểu Nha ở nhà đến một sợi lông quái vật cũng chưa nhìn thấy.

Đêm ở sâu trong đầm lầy rất tối. Khương Tiểu Nha lờ mờ nhìn thấy một cái bóng cao lớn ở đằng xa, tóc rất dài, lập tức vui vẻ thở hồng hộc bò về phía mẹ.

Vật khổng lồ ở không xa đang kéo lê bữa tối của mình. Vệt máu xanh rỏ tí tách kéo dài trên đường để lại những vệt màu sẫm.

Đột nhiên, quái vật đầm lầy dừng lại.

Nó nghe thấy một vài tiếng động lạ.

Nó từ từ ngẩng cằm lên, phát hiện chiếc hộp gỗ nhỏ của Khương Tiểu Nha trống rỗng.

Đôi mắt xanh lục lập tức co lại thành những sợi chỉ mảnh!

Vật khổng lồ nhìn quanh, nhưng thị lực quá kém nên không nhìn thấy gì. Nó phát ra tiếng khè khè giận dữ. Nó bắt đầu hít mạnh để ngửi mùi của cô bé, rất nhanh thông qua khứu giác nó phát hiện ra Tiểu Nha đang bỏ chạy.

Luôn có những con mồi cố gắng trốn thoát khỏi tầm mắt của quái vật nửa mù này.

Nhưng kết cục thường là bị nó xé thành hai mảnh. Hoặc trở thành chất dinh dưỡng cho đầm lầy.

Nó khựng lại, thân hình như tia chớp vèo một cái bò về phía Khương Tiểu Nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play