"Nghe nói gì chưa? Trong số những người đi đến đầm lầy lần này, vậy mà có một người trở về!"
"Cái người ở phòng chăm sóc đặc biệt ấy hả? Bị thương nặng đến vậy không biết còn tỉnh lại được không nữa. Anh nói xem, nếu anh ta sống sót trở về thì cái thứ ở khu vực cấm đen đó có biến mất rồi không?"
"Nếu anh ta có thể nói được, căn cứ có khi không cần phải di dời nữa..."
Tiếng trò chuyện cùng tiếng bước chân dần xa, cuối cùng bị tiếng mưa nuốt chửng.
Trong tiếng mưa lất phất, trước cổng lớn của khu nội trú xuất hiện một bóng đen mờ ảo.
Đèn hành lang "tách" một tiếng tắt lịm, những dấu chân ướt át kéo lê qua từng phòng bệnh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Đèn tắt dần từng cái một, bóng tối như thủy triều dâng lên, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng bệnh nhi.
Bóng đen khổng lồ cúi đầu, cái cổ vặn vẹo gần như chạm vào tấm kính. Nó chăm chú nhìn đứa bé trai đang ngủ say, kích thước vừa vặn, dài và rộng đúng bằng người nho nhỏ mà nó nhặt về.
Ánh mắt nó chuyển sang chiếc bình sữa thơm lừng đặt cạnh đứa bé trai.
Tiếng khóc xé lòng của đứa bé trai làm kinh động đến bố mẹ nó. Họ vội vã chạy đến, hai vợ chồng dừng dừng bước chân lại ở cửa phòng bệnh. Người mẹ trẻ tuổi bịt chặt miệng, chiếc ly nước trên tay người cha "choang" một tiếng vỡ tan trên mặt đất.
Một bóng đen mờ ảo và cao lớn đang đứng trước giường bệnh của con họ.
Bóng tối kéo dài bao trùm cả căn phòng. Nghe thấy động tĩnh của họ, quái vật đầm lầy két két két vặn cổ lại, đôi mắt dọc màu xanh u ám xuyên qua mái tóc dài nhìn chằm chằm vào họ.
Hai vợ chồng lùi lại một bước, tiếng hét nghẹn ứ trong cổ họng.
Họ đều biết sinh vật hình người kỳ dị này là gì, nói đúng hơn, cả căn cứ Thiên Đông đều biết đó là gì, thậm chí nguyên nhân căn cứ Thiên Đông định di dời cũng là vì sự tồn tại của người này.
Kể từ khi tận thế ập đến, thành phố Thiên Đông đã biến thành căn cứ Thiên Đông. Còn nhà tù Thiên Đông từng giam giữ tội phạm nguy hiểm thì trở thành khu vực cấm đen khiến ai cũng phải nhắc đến là biến sắc.
Tuy nhiên, chính những bức tường cao, hàng rào điện và rào chắn tự nhiên của nhà tù này đã giúp căn cứ Thiên Đông không bị Thuỷ Quỷ cấp cao trực tiếp phá hủy trong tận thế. Điều kỳ lạ hơn nữa là: những Thuỷ Quỷ cấp cao bị biến dị trong nhà tù đã trở thành rào chắn tự nhiên của căn cứ, chúng sẽ săn lùng Thuỷ Quỷ cấp thấp. Trong đủ có các loại trời xui đất khiến, căn cứ Thiên Đông đã trở thành một vùng đất yên bình trong tận thế.
Thế nhưng, sau đêm mưa ba năm trước, căn cứ Thiên Đông bị bao trùm bởi một nỗi sợ hãi không tên.
Đêm đó, nhiều Thuỷ Quỷ cấp cao bị tàn sát, vết máu xanh chảy đến khu vực cách ly, khu kiến trúc nhà tù cũ cũng bị một thực thể không thể gọi tên chậm rãi nuốt chửng.
Căn cứ Thiên Đông muốn cử người đi xem xét tình hình, nhưng tất cả máy bay không người lái được phái đi đều bị xì xì phá hủy... Chỉ trong sự tĩnh mịch chết chóc của đêm mưa đó, một sinh vật hình người kỳ lạ đã bước ra từ vùng đầm lầy chìm dưới nhà tù.
Mái tóc dài của nó như thể là quái vật đầm lầy trong truyền thuyết. Nơi nào bóng mà nó đi qua, mặt đất sẽ bỗng nhiên xuất hiện đầm lầy. Đầm lầy đen như có sinh mệnh bắt đầu cuồn cuộn, làm tan chảy cây cối và các công trình kiến trúc. Thậm chí cả hàng rào sắt và đá tảng khổng lồ.
Nếu không phải có một trận hỏa hoạn đã ngăn cách nó với khu nội thành, e rằng các thành phố lân cận cũng sẽ bị đầm lầy nuốt chửng.
Trong thế giới u tối của hồ nước và lau sậy lay động, quái vật đầm lầy hình người đó, với đôi mắt dọc hoang dã và âm u, nhìn từ xa qua ngọn lửa trở thành cơn ác mộng của vô số nhân chứng.
Khiến cho mảnh đất yên bình giữa tận thế này luôn luôn bị bao trùm bởi một nỗi sợ hãi, rằng bất cứ lúc nào cũng có thể bị quái vật đầm lầy nuốt chửng.
Hai vợ chồng muốn hét lên nhưng không thể kêu lên được, chỉ ước gì mình có thể ngất đi ngay tại chỗ.
Cho đến khi tiếng bước chân ẩm ướt của quái vật đầm lầy biến mất, hai vợ chồng mới như chết đuối, mềm nhũn nằm xụi lơ xuống đất.
Rất nhanh sau đó họ giật mình tỉnh lại và la hét chạy đến xem con mình.
Cứ tưởng sẽ thấy đứa bé mình mẩy be bét máu thịt, nhưng kết quả là cậu bé vẫn nguyên vẹn không hư hại gì.
Cùng với quái vật đầm lầy kia biến mất, chỉ có chiếc bình sữa vừa pha xong vẫn còn hơi ấm.
...
Khương Tiểu Nha đói đến mức mắt hoa lên, ngay cả sức để khóc cũng không còn, chỉ có thể yếu ớt "gặm" không khí cho đỡ thèm.
Đúng lúc cô bé cảm thấy mình sắp chết đói rồi, một mùi sữa ấm áp thoang thoảng bay tới.
Đó là một bình sữa vẫn còn hơi ấm, bị bàn tay to lớn tái nhợt bóp hơi biến dạng, bình sữa được nhét vào lòng đứa bé sơ sinh rất thô lỗ. Bình sữa đã bị bóp méo chút, nhưng sữa bên trong vẫn còn bốc hơi nóng nhẹ.
Khương Tiểu Nha ngửi thấy mùi sữa liền tỉnh táo ngay lập tức, vội ôm lấy bình sữa và bắt đầu nuốt chửng tụn tụn tụn.
Quái vật đầm lầy cúi xuống, đôi mắt dọc dưới mái tóc dài nhìn xuống đứa bé sơ sinh.
Đôi mắt dọc lúc thì biến thành hình tròn.
Lúc thì biến thành một đường mảnh.
Như thể nhớ lại cảnh tượng lờ mờ vừa thấy từ con người, nó nghiêng đầu, làm động tác suy tư có chút nhân tính. Bàn tay to lớn tái nhợt đầy sức mạnh và vô cùng đáng sợ kia đột nhiên xoay lại.
Bắt đầu vỗ Khương Tiểu Nha một cách thô lỗ, nhưng có nhịp điệu.
Bốp!
Bốp! Bốp!
Sức của quái vật đầm lầy rất lớn. Chiếc hộp của Khương Tiểu Nha bắt đầu rung lắc dữ dội.
Khương Tiểu Nha trong cơn rung lắc như bão tố cố gắng ôm chặt bình sữa, ăn một ngụm là muốn nôn, nhưng ngụm sữa này khó có được, Khương Tiểu Nha đã đói rất lâu cắn chặt núm * để nuốt xuống.
Khương Tiểu Nha sau khi ăn no, dùng bộ não non nớt của mình suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra, là lúc cô bé uống sữa nó đang lắc đều não của cô bé.
Có lẽ, có thể là đang vỗ ợ sữa.