Bởi vì Tần Lăng Tiêu buông lời mạo phạm, nụ cười thường trực trên mặt Thôi Tiểu Tiêu đã không còn. Nàng chỉ lạnh nhạt nói với Tần Lăng Tiêu: “Nếu ma vật đã bị thanh trừ, Tần tông chủ nếu không còn việc gì, xin hãy dẫn các đệ tử rời đi trước.”

Nói xong, nàng chẳng thèm để ý đến sắc mặt của các đại năng thuộc Cửu Huyền Kiếm Tông, lập tức bước đến trước mặt ma vật đang thoi thóp trong vũng dịch màu xanh lục. Nàng nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc dài rối bù của ma vật lên.

Dường như trong khoảnh khắc hấp hối, ma tính của nó đã lui đi rất nhiều, diện mạo cũng dần lột xác, trông càng giống một nữ nhân hơn.

Khi ma vật khẽ ngẩng đầu, có thể thấy nửa bên mặt đầy những vết thương bỏng cũ.

Thôi Tiểu Tiêu nhìn thương thế của nàng, trong lòng hiểu rằng sức mạnh của ma vật đã cạn kiệt.

Nàng cởi chiếc áo khoác dính khói bụi, chỉ mặc y phục rộng thùng thình bên trong, rồi dùng một lu nước sạch rửa đi khói bụi bám trên áo. Sau khi ngửi thử và thấy mùi khói không còn nồng, nàng mới quay lại, ngồi xổm xuống bên cạnh ma vật, nhẹ giọng nói: “Ta gia nhập Phù Tông chưa lâu, những thứ khác đều chưa tinh thông, chỉ có khẩu quyết tinh lọc là đọc đến thuần thục. Ta sẽ đưa ngươi đi đoạn đường cuối, giải ưu phiền trong lòng ngươi, mong ngươi được bình yên cuối cùng…”

Nói xong, nàng lấy ra một mảnh cánh hoa vẽ phù, đặt lên trán ma vật, rồi bắt đầu lẩm nhẩm niệm khẩu quyết.

Ban đầu, biểu tình của ma vật còn dữ tợn, nhưng dần dần, sát khí trong mắt nàng ta tiêu tan. Nàng ta như vừa tỉnh khỏi giấc mộng lớn, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt vô tận.

Nàng ta thống khổ lẩm bẩm: “Ta bị Bạch Hữu Đức hãm hại, ta không hề thất tiết…”

Lúc này, Giang Nam Mộc và những người khác đều ngây ngẩn.

Bởi họ nhớ lại những câu chuyện phiếm mà Thôi Tiểu Tiêu cùng người gác cổng trò chuyện lúc dùng bữa.

Nếu nhắc đến tức phụ Bạch gia, trước tiên phải nói về Bạch Hữu Đức. Nghe nói ông ta vốn là nhi tử của Bạch gia, một hộ nuôi tằm giàu có trong huyện.

Nói là nhi tử, kỳ thực ông ta là con riêng, theo mẫu thân tái giá mà vào Bạch gia. Trước khi đổi lại họ Tấn, ông ta quả thực được gọi là Bạch Hữu Đức.

Đáng tiếc, trưởng tử chính thất của Bạch gia ốm yếu, chẳng bao lâu sau khi thành thân đã qua đời, để lại một thê tử đang mang thai.

Nghe nói vị thê tử đang mang thai ấy không giữ lễ, tư thông với vị kế huynh này, thậm chí cốt nhục trong bụng nàng cũng có phần lai lịch bất chính.

Sau khi tin đồn lan truyền, Bạch lão gia đương nhiên không chịu bỏ qua. Nhưng kỳ lạ thay, vị tức phụ ấy lại bị thiêu chết trong kho củi. Thế là mọi chuyện không thể giải quyết.

Còn Bạch Hữu Đức, vốn đã giúp kế phụ quản lý việc buôn bán, lại cài người của nhà ngoại vào khắp nơi, sớm đã khiến việc làm ăn của Bạch gia trở thành hư ảo.

Khi kế phụ vừa qua đời, Bạch Hữu Đức ỷ vào quan hệ trong huyện nha, công khai tách khỏi Bạch gia, đổi lại họ cũ, tự lập môn hộ.

Đáng thương cho Bạch gia, chỉ còn lại cái vỏ rỗng, suy tàn không gượng dậy nổi. Trong khi đó, Tấn gia ngày càng thịnh vượng, trở thành nhà giàu số một trong vùng.

Hóa ra, ma vật này chính là tức phụ Bạch gia bị thiêu chết!

Thôi Tiểu Tiêu ôn nhu hỏi: “Lúc ấy ngươi không bị thiêu chết, mà đã chạy thoát, đúng không? Vậy vì sao ngươi lại nhập ma giết người?”

Bạch gia tức phụ thống khổ thở dốc, nhìn cô nương ánh mắt trong trẻo trước mặt, dường như nỗi lòng cũng bình tĩnh hơn. Nàng đứt quãng đáp: “Ta… ta hại người ư? Ta chẳng biết gì cả, chỉ nhớ có một hắc y nhân đeo mặt nạ cứu ta, nói rằng nếu muốn chữa lành vết bỏng trên người, hãy nuốt một viên đan dược. Sau đó… ta… ta không nhớ gì nữa…”

Nói xong, nước mắt nàng rơi đầy mặt, ánh mắt kinh hoàng và rung động: “Ta… ta đã giết người… Ta còn tưởng đó chỉ là giấc mộng… không phải sự thật…”

Xem ra, nàng dần nhớ lại ký ức nhập ma hại người, rơi vào sự tự trách đau đớn tột cùng.

Thôi Tiểu Tiêu biết trước đây nàng nhập ma quá sâu, ý thức hẳn đã bị cắn nuốt. Giờ dương thọ sắp tận, nàng mới khôi phục chút nhân tính.

Nàng đặt cánh hoa tinh lọc lên trán nữ nhân, ôn nhu nói: “Ta hiểu rồi. Ngủ yên đi, những ác sự ấy không phải do ngươi làm. Nguyện kiếp sau ngươi không gặp kẻ tà ác, cả đời khỏe mạnh…”

Nhưng nữ nhân nghe xong, vẫn rơi lệ đầy mặt: “Ta hận lắm, ta thật sự hận…”

Nữ nhân này nhập ma quá sâu, lại bị kiếm khí của Tần Lăng Tiêu gây thương tích. Lúc qua đời, nàng chắc chắn chịu đau đớn tột cùng vì kiếm khí hoành hành.

May mà cánh hoa siêu độ này là do sư phụ để lại, nhất định sẽ giúp nàng bình yên cuối cùng.

Cánh hoa nhanh chóng dung nhập vào trán nữ nhân. Nàng ta giãn mày, trên mặt không còn vẻ thống khổ, chậm rãi khép mắt lại.

Chỉ là, trong khoảnh khắc cuối cùng, khóe mắt nàng ta vẫn đọng nước mắt, tựa như mang theo bao điều không cam lòng.

Tần Lăng Tiêu không rời đi, mà vẫn đứng sau lưng Thôi Tiểu Tiêu. Đợi đến khi ma vật trút hơi thở cuối, hắn mới lên tiếng: “Sao vậy, ngươi quen biết ma vật này?”

Thôi Tiểu Tiêu đứng dậy, nhặt y phục trên mặt đất, khoác lại lên người, hít sâu một hơi, rũ mắt nói: “Trước đây ta nghe nói tức phụ của chủ nhân nơi nuôi tằm từng bị nhốt trong kho củi chứa lá dâu, bị thiêu sống. Khói bụi nồng nặc ấy mấy ngày không tan. Kho củi xảy ra chuyện cách nơi nuôi tằm này không xa. Mà con tằm ma này lại cực kỳ chán ghét khói bụi, khiến người ta có vài phần suy đoán. Sư phụ từng nói, tà ma trên thế gian phần lớn do giận dữ và tà niệm của con người tụ lại mà thành. Người và ma thường chỉ cách nhau một đường. Ta nghĩ, ma vật vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi nuôi tằm, liệu có liên quan đến tức phụ Bạch gia thần bí mất tích kia không? Giờ nghe lời nàng, quả nhiên đúng vậy.”

Lúc này Tần Lăng Tiêu mới hiểu, vì sao Thôi Tiểu Tiêu luôn ngăn cản không cho hắn giết ma vật này.

Nhưng hắn không cho rằng mình làm sai. Chẳng lẽ Thôi Tiểu Tiêu nghĩ rằng kẻ nhập ma còn có thể cứu chữa?

Nghĩ vậy, hắn mở miệng: “Nàng đã gây ra giết chóc, tội ác tày trời. Nếu ngươi mềm lòng với ma, nảy sinh thương hại, sớm muộn cũng bị ma phản phệ.”

Thôi Tiểu Tiêu nhàn nhạt đáp: “Tông pháp khác nhau, cách đối phó ma cũng khác. Tần tông chủ cứ theo tâm pháp đạo tông của mình là được.”

Nói xong, ánh mắt nàng vẫn dừng trên thi thể đã khép mắt của nữ nhân mệnh khổ kia.

Lúc trước, đám cháy không tìm thấy thi thể, có lẽ nàng đã trốn thoát khỏi biển lửa. Nhưng khi ấy nàng đang mang thai, bị khói lửa mịt mù, e rằng hài tử khó giữ được.

Nếu đoán không sai, viên đan dược kia thực chất là Ma Châu biến bẩn. Kẻ nào đã lừa một nữ nhân nội gia nuốt Ma Châu, cố ý dùng người nuôi châu, ma hóa nàng, rồi lợi dụng để luyện ma?

Âm mưu sau lưng này quả thật không nhỏ!

Nghĩ vậy, nàng đột nhiên nhìn Tần Lăng Tiêu, hỏi: “Tần tông chủ xưa nay luôn tránh xa trần tục, sao lần này lại đích thân đến đây trừ ma?”

Tần Lăng Tiêu tâm tư sáng tỏ, dĩ nhiên nghe ra ý nghi ngờ của Thôi Tiểu Tiêu. Nàng chẳng lẽ hoài nghi hắn, đường đường tông chủ Cửu Huyền Kiếm Tông, lại lợi dụng một nữ nhân yếu ớt để nuôi ma?

Nghĩ vậy, Tần Lăng Tiêu không vui mà cau mày.

Nếu là trước trận trừ ma này, có lẽ hắn sẽ chẳng thèm để ý đến một tiểu cô nương không rõ lai lịch như vậy.

Trong tu chân giới, ai chẳng biết Tần tông chủ xưa nay thanh lãnh cao ngạo, ngạo mà bất quần.

Nhưng khi hứng thú nổi lên, hắn lại sẵn lòng giải thích: “Ma Châu này là do ma đầu Ngụy Kiếp 200 năm trước luyện hóa thất tình lục dục, phong ấn trong một hòn đá lớn ở Cửu Lộc Sơn. Đáng tiếc, không lâu trước, hòn đá lớn nứt toạc, hai viên Ma Châu bên trong trốn vào nhân gian. Ta từng bái ma đầu kia làm sư phụ, tự thấy có trách nhiệm thanh trừ tội nghiệt hắn để lại. Vì thế, ta tìm kiếm lâu ngày, mới phát hiện tung tích của một viên Ma Châu.”

Sư phụ mà hắn nhắc đến chính là Ngụy Kiếp, kẻ đứng đầu ma đạo 200 năm trước, kẻ đã gây ra huyết vũ tinh phong khắp thế gian.

Nhắc đến Ngụy Kiếp, nhiều đại năng đương thời vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa âm thầm tiếc nuối.

Nói về kỳ tài ngút trời, chỉ e chỉ có Ngụy Kiếp xứng đáng. Khi ấy, ngay cả Tần Lăng Tiêu cũng chưa đủ tư cách.

Hắn nhờ trộm được tu vi của sư phụ Ngụy Kiếp mà nhảy vọt, từ thấp đến cao.

Còn chỉ dựa vào sức mình, tu luyện thành công lực vô song, trong 700 năm qua, e rằng chỉ có Ngụy Kiếp làm được.

Năm đó, Ngụy Kiếp quả là kỳ tài! Còn trẻ, đã một mình xông vào Phá Hồn Xà Động, tay không giết chết cự mãng song đầu.

Hắn tuy trúng Xà Độc, chịu đủ tra tấn, nhưng cũng nhờ đó lĩnh ngộ cách vận chuyển chân khí áp chế Xà Độc, từ đó luyện khí kết đan, tự thành một trường phái.

Nhưng cũng vì Xà Độc tra tấn, cộng thêm mang thù huyết hải, tính tình Ngụy Kiếp đại biến. Sau đó, hắn đơn thương độc mã xông vào Lăng Vân Các, thiên hạ đệ nhất Kiếm Tông lúc bấy giờ, tỷ thí kiếm đạo với các chủ, tiện tay tàn sát giáo chúng Lăng Vân Các.

Mấy chục năm sau, công lực Ngụy Kiếp ngày càng tinh thâm, nhưng trên con đường ma đạo cũng càng lúc càng xa, có tư thế độc bá thiên hạ, sát biến cường giả, trước mặt hắn không ai dám xưng tôn!

Cuối cùng, khi ma công đại thành, Xà Độc đã nhập tủy, Ngụy Kiếp hóa thành nửa người nửa xà, toàn thân phủ vảy cự mãng, bộ mặt dữ tợn, tính tình bất thường tàn bạo.

Mà Tần Lăng Tiêu, thiếu tông chủ may mắn sống sót của Lăng Vân Các năm đó, nhẫn nhục bái kẻ thù làm sư phụ, mai danh ẩn tích, chờ thời cơ hành động.

Cuối cùng, nhân lúc Ngụy Kiếp mỗi 99 năm chuyển khí phun nạp, tế ra nguyên đan luyện hóa trọc khí, Tần Lăng Tiêu đánh lén, đánh tan nguyên thần của Ngụy Kiếp.

Hành động ấy dĩ nhiên được tu chân chính đạo ca ngợi. Nếu không có Tần Lăng Tiêu, e rằng thiên hạ giờ vẫn chìm trong sự tàn độc của ma đầu Ngụy Kiếp.

Nghe Tần Lăng Tiêu giải thích lai lịch Ma Châu, Thôi Tiểu Tiêu khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hóa ra Ma Châu này là do ma đầu Ngụy Kiếp trước khi chết luyện hóa trọc khí mà thành.

Ma đầu quả nhiên là ma đầu, dù trăm năm sau, vẫn để lại tiếng xấu muôn đời.

Sau khi Thôi Tiểu Tiêu tinh lọc và siêu độ nữ nhân kia, nàng dặn dò sai dịch bên ngoài nơi nuôi tằm lo việc nhập liệm và hạ táng, rồi dẫn Cơ Ngọ Thất rời đi.

Do thân hình nàng quá gầy, đôi mắt to càng thêm thanh linh. Dưới mắt trái có một nốt ruồi đỏ, khi mỉm cười mang chút nghịch ngợm. Đặc biệt lúc cười rộ lên, cả người toát ra phong vận khó tả, khiến người ta không tự chủ được mà nhìn chằm chằm nụ cười của nàng.

Nhưng vừa rồi, nàng luôn căng mặt, toát ra khí chất thanh lãnh, khiến người khác cảm thấy khó gần.

Đứng bên Tần Lăng Tiêu, mỹ nhân Linh Chỉ San lặng lẽ nhìn bóng lưng Thôi Tiểu Tiêu.

Thôi Tiểu Tiêu dáng người nhỏ gầy, nhưng khi bước đi lại mang theo vẻ tiêu sái. Mái tóc đuôi ngựa buộc sau đầu đung đưa bên hông, tựa như đuôi hồ ly, đầy mê hoặc…

Linh Chỉ San không kìm được quay đầu nhìn Tần Lăng Tiêu, phát hiện ánh mắt hắn vẫn dừng trên bóng lưng Thôi Tiểu Tiêu. Nàng khẽ cắn môi, trong lòng có chút không thoải mái.

Linh Chỉ San là cung chủ đương nhiệm của U Cốc Lưỡng Nghi Cung. Lưỡng Nghi Cung nổi tiếng thiên hạ về thuật luyện đan và trúc khí, là nơi tụ tập của nữ tu.

Nàng từng là đệ tử của ma đầu Ngụy Kiếp, sau đó cùng sư huynh Tần Lăng Tiêu phản bội ma sư, bỏ tà theo chính, sáng lập Lưỡng Nghi Cung chuyên về luyện đan và trúc khí, đồng thời nâng đỡ Tần Lăng Tiêu sáng lập nên Cửu Huyền Kiếm Tông.

Dù Tần Lăng Tiêu chưa từng đáp ứng kết làm phu thê song tu với nàng, nhưng đệ tử hai môn đều ngầm xem nàng là đạo lữ của hắn. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ cùng Tần Lăng Tiêu thành thân, rồi cùng nhau phi thăng.

Nhưng ánh mắt Tần Lăng Tiêu vừa rồi nhìn Thôi Tiểu Tiêu quá đỗi chuyên chú, khiến Linh Chỉ San không khỏi khó chịu trong lòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play