Editor: Cá

Đêm khuya, tầng mây u ám dần dần lộ ra dưới ánh trăng tàn trắng bạc.

Ánh trăng chiếu sáng đầu người về đêm.

Gió lạnh trở thành lá cờ chiêu hồn uyển chuyển nhẹ nhàng, các toà nhà cao tầng vắng lặng tựa như những mộ bia cô độc.

Hàng xóm lục tục tắt đèn đi ngủ, Hứa Thiên Hạc làm cả đêm bắt chước đề cũng tắt đèn, đóng kín cửa sổ.

Đến tháng 5 năm nay, cô đã hành nghề được 5 năm bao gồm cả kỳ thực tập, có tư cách ghi danh thi tuyển kỹ sư giám định tư pháp cao cấp.

Mà Kỳ Ngôn đã tham gia lễ tốt nghiệp nghiên cứu sinh vào tháng 1, sắp nhận được bằng tốt nghiệp, cũng lưu lại làm việc trong đoàn đội khảo cổ của trường đại học, thầy hướng dẫn của anh rất coi trọng anh.

Hai người tiền đồ như gấm, cô ôm con thỏ bông khát khao về tương lai của hai người.

Tiền đề là không chia tay.

“Haizz……”

Kỳ thật cô không muốn chia tay, chỉ là không rõ anh thích mình ở điểm nào.

Lần đầu tiên gặp chuyện logic không thông làm cô rất bất an.

Nói đến lând gặp mặt ngày đó, cô càng nghĩ không hiểu.

Trong bữa tiệc của đám phú nhị đại, một người tham gia bị đầu độc, cô được lệnh đuổi tới hiện trường để điều tra, trong ấn tượng có dò hỏi Kỳ Ngôn vài câu.

Không nghĩ tới ngày hôm sau, anh thế nhưng bắt đầu theo đuổi cô, bám riết không tha theo đuổi ba tháng.

Quả là việc lạ, so với án mạng ly kỳ còn quái hơn.

Cô tâm huyết dâng trào nên tìm WeChat khuê mật nói hết.

[ Hứa Thiên Hạc ]: Ngủ không được, có rảnh nói chuyện phiếm không?

[ Tiểu Ái ]: Lão nương cái gì cũng không thiếu, càng không thiếu thời gian và tiền bạc.

[ Hứa Thiên Hạc ]: Ông chồng hợp đồng kia của cậu lại không về nhà à?

[ Tiểu Ái ]: Nhắc đến tên đó làm cái gì, hắn thích đi đâu thì đi, mỗi tháng đưa tiền đúng hạn là được. Cơ thể cậu ổn hơn chưa?

[ Hứa Thiên Hạc ]: Khoẻ nhiều rồi, may nhờ anh ấy chăm sóc trong khoảng thời gian này, tớ cảm thấy anh ấy đối với tớ rất tốt.

[ Tiểu Ái ]: Sai lầm to! Đàn ông đến lúc kiên nhẫn đương nhiên sẽ chiều chuộng nghe lời cậu, bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội này xâm nhập trái tim yếu đuối của phụ nữ, làm giảm trực giác của phụ nữ. Lâu dần, lại thành phụ nữ chiều chuộng bọn họ! Cậu đừng lơ là!

Hứa Thiên Hạc trợn mắt há hốc mồm, không biết nên trả lời sao.

[ Tiểu Ái ]: Loại phú nhị đại như hắn là lần đầu tiên chăm sóc người khác, chỉ là chơi trò gia đình thôi, để hắn chăm thêm vài lần nữa tuyệt đối sẽ mướn bảo mẫu đến thay, sau đó làm bộ thâm tình đi ngang qua thăm hỏi. Tiểu Hạc, phụ nữ đừng dễ dàng trả giá thật lòng!

Hứa Thiên Hạc cãi không lại cô ấy, gửi đi biểu tượng mặt vừa khóc vừa cười.

Khuê mật bị trúc mã vứt bỏ, nên ôm có địch ý với tất cả đàn ông.

[ Tiểu Ái ]: Tớ bên này mới tới một anh cảnh sát nhân dân rất đẹp trai, nếu cậu có hứng thú tớ có thể sắp xếp ( cười xấu xa ), hai người có đề tài chung mới lâu dài được.

[ Hứa Thiên Hạc ]: Từ chối mai mối, cảm ơn.

Chịu, cô tâm sự xong ngược lại tâm càng rối như tơ vò.

Đêm khuya, cô chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Rèm cửa không kéo kín, đèn đường dưới lầu hắt ánh sáng yếu ớt lên tường phòng, biến bức tường phòng ngủ thành một mảnh màu lam mờ.

Thỉnh thoảng có con thiêu thân bay qua ngoài cửa sổ, bóng đen nho nhỏ in trên tường.

Không bao lâu, bóng khung cửa sổ trên tường động đậy, chậm rãi rơi xuống một mảng bóng đen thật dài, phía cuối lởm chởm không đồng đều, giống như là tóc.

Bóng đen dài lan tràn đến chăn.

Hứa Thiên Hạc rùng mình tỉnh lại, cổ lạnh căm căm, có gió phất qua.

Gió?

Cô nghi ngờ xoay người nhìn cửa sổ, khuôn mặt bị ánh sáng đèn đường làm cho tái nhợt —— cửa sổ mở, khe hở còn khá rộng.

Cô vội vàng đến bên cửa sổ kiểm tra, bỗng đme đầu để sát vào khoảng cách khe cửa.

Vừa đủ.

Độ rộng của khe hở không sai biệt lắm, vừa đủ cho một cái đầu chui vào.

Nhưng cô nhớ rõ trước khi đi ngủ đã đóng cửa sổ.

Có trộm.

Không, laptop và điện thoại của cô vẫn còn.

Hứa Thiên Hạc không chạm vào cửa sổ, phủ thêm áo khoác, tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn thoáng qua, phòng khách đều là màu đen hình dáng của đồ vật. Cô vòng qua phòng bếp, rút ra con dao gọt hoa quả sắc bén.

Cô im ắng dán sát tường mà đi, đến phòng vệ sinh nhìn vào trong, trong gương hiện ra bóng dáng cô đang cầm một con dao gọt hoa quả.

Lưỡi dao phản xạ ra ánh sáng lạnh, tựa như ngọn lửa u minh.

Thông qua gương, cô tạm thời không nhìn thấy bóng người phía sau.

Trong bóng đêm nguy cơ tứ phía, cô mặt không đổi sắc cầm dao kiểm tra phòng ngủ phụ và phòng khách, cuối cùng quay trở lại phòng ngủ của mình.

Cô nắm chặt con dao đứng lặng trước tủ quần áo, khuôn mặt nửa sáng nửa tối.

Có ăn trộm phát hiện chủ nhà tỉnh lại sẽ trốn vào trong tủ quần áo tìm kiếm cơ hội thoát thân hoặc diệt khẩu. Nếu người lẻn vào là biến thái, hắn sẽ trốn đi chờ nữ chủ nhà ngủ say rồi mới làm chuyện không ai biết.

Hứa Thiên Hạc tay trái nhanh chóng mở cửa tủ.

Dao gọt hoa quả đẩy ra từng bộ quần áo, toàn đâm vào khoảng không.

Cô giơ cao con dao, mượn dùng ảnh phản xạ từ lưỡi dao quan sát động tĩnh phía sau lưng.

Vẫn không có ai.

Những ngóc ngách trong nhà có thể giấu người đều đã bị cô lục soát, thậm chí kiểm tra cả máy giặt, chung quy không tìm được kẻ đột nhập.

Khung cửa sổ không có dấu giày lưu lại, trừ phi đối phương đi giày có bọc.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy không có kẻ đột nhập, nhưng cô khẳng định không nhớ lầm, bản thân đã đóng kỹ cửa sổ trước khi đi ngủ. Hơn nữa cửa sổ còn có khóa, không cắt kính thì không thể mở cửa ra từ bên ngoài.

Cô lấy sợi tóc trên khung cửa xuống, bất an mà một lần nữa đóng cửa sổ, khóa lại.

Hứa Thiên Hạc ôm chặt con thỏ bông, cuộn tròn trong ổ chăn, do dự nhìn điện thoại.

Hiện tại đã rạng sáng, để không đánh thức Kỳ Ngôn, cô nhắn tin kể lại vụ việc mở cửa sổ lạ thường, lo lắng kẻ trộm lần trước lại đến.

[ Ngôn ]: Cửa sổ có để lại dấu vết hay bất cứ thứ gì không?

[ Hứa Thiên Hạc ]: Có một sợi tóc, có thể là của em.

Cô còn chưa viết hết, vì nhớ tới sợi tóc đó dài hơn tóc của cô một đoạn.

Đáy lòng chợt không yên, chẳng lẽ trên đời thật sự có ma?

Cô mím môi phủ định suy đoán không khoa học, có thể là gió thổi tóc người khác bay vào.

[ Ngôn ]: Hôm nay em mua nguyên liệu nấu ăn đủ dùng trong bao lâu?

[ Hứa Thiên Hạc ]: Ba ngày hẳn là không thành vấn đề.

[ Ngôn ]: Anh đang trên đường trở về, trước khi anh về em không cần ra ngoài nữa, còn phải đề phòng người xung quanh.

[ Hứa Thiên Hạc ]: Ừm.

Cô giấu con dao gọt hoa quả và điện thoại dưới gối, tay vẫn luôn với vào gối đầu. Cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, sợ giây tiếp theo có kẻ xấu xông tới.

Thần kinh căng thẳng liên tục đến lúc gần sáng, cô rốt cuộc không chịu nổi nữa, mơ màng thiếp đi, giữa trưa mới tỉnh.

Trời sáng rõ, cô lại một lần nữa lục tung nhà để kiểm tra. Đáy giường ở phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ đều là giường không gầm, không giấu được người. Lúc này, cô đã hoàn toàn chắc chắn trong nhà không có kẻ ẩn núp.

Cô yên tâm rồi.

Ấm đun nước sắp đầy, Hứa Thiên Hạc tắt vòi, chuẩn bị đậy nắp lại. Lúc này, cô trừng mắt nhìn kỹ dưới đáy.

Dưới đáy ấm nước có một sợi tóc dài.

“Tóc mình còn rụng nữa sao?” Cô gãi gãi đầu, trên tay không có tóc rụng: “Không đúng, tóc bên trong dài hơn của mình.”

Cô nhanh chóng đổ nước trong ấm đi, một lần nữa thêm nước mới.

Cô ngồi xổm bên cạnh bồn rửa tay, quan sát dòng nước chảy ra từ vòi nước.

Cột nước to bằng ngón tay chậm rãi chảy vào ấm nấu nước, bên trong cột nước trong suốt   đột nhiên toát ra một sợi tóc màu đen, cô lập tức tắt vòi.

Sợi tóc dần dần lắng xuống đáy ấm.

Hứa Thiên Hạc lấy cái nhíp từ hộp dụng cụ khám nghiệm pháp y, kẹp lên sợi tóc từ dưới đáy, đặt cùng sợi trước đó trên bệ bếp. Tiếp theo, cô dùng bật lửa đốt.

“Không có mùi khét……”

97% thành phần của tóc chủ yếu là keratin, khi đốt cháy sẽ sinh ra mùi đặc trưng.

Nhưng may là khi đốt cháy hai sợi tóc này không vùng vẫy.

Cô cho nửa sợi chưa cháy hết vào túi đựng vật chứng.

Đinh đong —— chuông cửa đột ngột vang lên.

“Ai vậy?”

Thông qua mắt mèo trên cửa, cô quan sát gã đàn ông to con bên ngoài cửa —— mặt chữ điền, đầu đinh, ánh mắt láo liên.

“Thợ sửa ống nước!”

Hứa Thiên Hạc đầy đầu dấu chấm hỏi: “Anh tìm nhầm nhà rồi, tôi không gọi dịch vụ này.”

Gã đàn ông nhìn vào mắt mèo, tròng mắt đầy tơ máu đối diện cô cách một lớp kính, thi thoảng đảo mắt: “Có người khiếu nại nhà cô rò rỉ nước, nhờ tôi đến kiểm tra.”

“Nhà nào khiếu nại tôi?”

“Cô mở cửa cho tôi kiểm tra không phải là xong rồi sao, dong dong dài dài làm gì!”

Cô lạnh giọng chất vấn: “Anh thuộc công ty nào? Đưa thẻ công tác của anh ra xem.”

Tròng mắt bên ngoài chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của mắt mèo, gần như muốn mạnh mẽ đem tròng mắt nhét vào mắt mèo rình coi người phía sau cánh cửa; đối phương phát ra âm thanh “khò khè” trong cổ họng, cô bắt đầu thấy lạnh gáy.

Không lâu sau, tròng mắt đầy tơ máu rời xa khỏi mắt mèo, gã đàn ông không kiên nhẫn bĩu môi: “Tôi chỉ mang theo chứng nhận kỹ thuật điện nước. Mau mở cửa, người nhà bên kia đang vội kiểm tra đấy!”

“Vậy để người nhà đó sang kiểm tra trực tiếp.”

“Đệch! Người ta là kêu tôi tới, cô không thể phối hợp một chút à? Hay trong nhà cô giấu thứ gì không thể cho người khác thấy? Mở cửa, mở cửa. Mở cửa!”

“Anh còn làm phiền nữa tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Con mẹ mày!”

Cô thấy gã đàn ông hùng hùng hổ hổ rời đi, hàng xóm đối diện mở cửa gỗ ra xem xét.

Bằng mấy lời nói dối trăm ngàn chỗ hở đó mà cũng đòi lừa cô? Mơ đi.

Mã QR của nhóm cư dân vẫn còn lưu trong album điện thoại, cô do dự một lúc, vẫn không thêm nhóm, ngược lại gọi điện cho bất động sản quản lý chung cư khiếu nại.

Chỗ gác cổng của tiểu khu yêu cầu phải quẹt thẻ điện tử để vào, người ngoài tiểu khu tiến vào, bảo vệ sẽ ngăn đối phương lại để đăng ký thông tin.

“Hứa tiểu thư, chúng tôi đã kiểm tra bên bảo vệ rồi, hôm nay không có kỹ thuật viên sửa điện nước nào vào cả, ngài xác định đối phương nói là sửa ống nước sao?”

Hứa Thiên Hạc ngồi trên sô pha ưu nhã gác chân, âm thanh phản bác lạnh như tuyết: “Đối diện 504 cũng nghe thấy, các anh có thể tìm bọn họ kiểm chứng. Có hai khả năng, một là gã đàn ông đó khai thông tin đăng ký giả; hai là hắn cũng là hộ gia đình của tiểu khu, bụng dạ khó lường có ý đồ xấu muốn đột nhập.”

“Ách…… sao cô xác định hắn ta có ý đồ xấu?”

“Tự xưng là thợ điện nước lại nói đông nói tây không dám đưa giấy tờ chứng minh. Ánh mắt đảo nhanh, luôn chú ý đến phản ứng của hàng xóm cùng tầng; dễ nổi nóng, chứng tỏ có tật giật mình, mục đích muốn vào nhà không rõ ràng. Mấu chốt nhất là, khi xuất hiện mâu thuẫn, hộ dân sẽ lựa chọn liên hệ trực tiếp đầu tiên, chứ không mượn tay người thứ ba, các anh bất động sản rõ ràng nhất chuyện này chứ?”

Đầu bên kia á khẩu không trả lời được.

“Tôi kiến nghị các anh phát tin tức cảnh cáo hộ dân cảnh giác người lạ gõ cửa. Nếu tính cảnh giác của tôi không cao, tiểu khu đêm nay sẽ lên tin tức buổi tối, đến lúc đó không biết giá nhà tiểu khu này có thể rớt giống như tiểu khu đối diện không đây?”

“Xin, xin lỗi Hứa tiểu thư! Chúng tôi xử lý ngay đây!”

Hứa Thiên Hạc lạnh mặt cúp máy.

Linh cơ chợt lóe, cô quyết định vào nhóm cư dân.

Sau khi chào hỏi xong liền lặn xuống, tạm thời không sửa biệt danh trong nhóm, cô đang đợi.

Nửa tiếng sau, có người trong nhóm phát ra thông báo thứ nhất:

Ngày gần đây, có phần tử giả mạo công nhân điện nước hoặc là nhân viên chính phủ lừa gạt hộ gia đình mở cửa kiểm tra. Nếu đối phương không dám đưa ra chứng minh thân phận, mong các hộ gia đình đề cao cảnh giác, không được tùy tiện mở cửa cho người xa lạ!

[ Tòa A - Lâm tiên sinh ]: Muốn vào nhà cướp bóc hả? Càn rỡ vậy sao?

[ Tòa A - căn 801]: Chắc là đi nghiên cứu địa hình trước khi ra tay.

[ Tòa C - Hoàng 203 ]: Trước tết không phải có vụ trộm ở toà nhà của chúng ta sao? Lòng tham không đáy! Mọi người chú ý nhé.

[ Tòa B - Trần tiểu thư ]: Bảo vệ vô dụng quá, phí quản lý còn cắt cổ, ha hả.

[ Tòa A - Căn 801]: Đừng nói vậy, người xấu sẽ không viết “Tôi là người xấu” lên mặt đâu.

[ Tòa D - Lý tiên sinh ]: Mẹ cái bọn quản lý, chỉ thu tiền mà không làm việc, ban công bên toà nhà chúng ta rò một đống nước, trước kia không làm chống thấm thì thôi, giờ mua chút phụ gia nở cho vữa trám sửa mất bao nhiêu tiền? Chậm chạp không xử lý, việc của người khác thì quản nhanh lắm!

[ Tòa D - Căn 404]: Đúng đó, rò nước đã bao lâu không xử lý, ban quản lý ăn phân à!

……

Hứa Thiên Hạc yên lặng xem náo nhiệt, ánh mắt khoá chặt vào “ Tòa D - Lý tiên sinh”.

Cách ông ta chửi thề và khẩu khí rất giống gã đàn ông vạm vỡ kia, lại còn hiểu biết về điện nước hơn hẳn các hộ gia đình khác, thường thường còn buột miệng ra một vài thuật ngữ chuyên ngành.

Tiếc là không xem được không vòng bạn bè của ông ta, ảnh đại diện chỉ có một biểu cảm meme, không xác định được diện mạo.

Nhưng ít nhất có thể chắc rằng gã đàn ông khả nghi đó là cư dân trong tiểu khu

“Ông ta muốn làm gì? Thăm dò nhà để cướp? Quá ngốc đi.”

Từ sau khi khỏi bệnh, cô cảm thấy quanh mình như đang phát sinh biến hóa, là biến hóa mà trước đây cô không phát hiện ra.

Trước khi Kỳ Ngôn quay về, cô sẽ không ra khỏi nhà. May sao, cửa sổ phòng khách hướng về phía cổng lớn tiểu khu, mỗi buổi sáng cô có thể tránh bên cửa sổ quan sát từng hộ gia đình ra vào.

Ồ hố, thực sự có phát hiện.

Cô trông thấy một bóng dáng vạm vỡ đi ngang qua từ dưới lầu, ông ta bị thương một chân, đi đường tập tễnh. Trùng hợp thay, ông ta ở dưới lầu đột nhiên dừng bước ngẩng đầu nhìn lên.

Tầm mắt phảng phất như va chạm nhau trong một khoảng khắc, cô lùi đầu về, toàn thân giống như bị những cây kim dày đặc châm nhẹ.

Phẫn nộ, oán hận, không cam lòng, đối phương truyền lại những cảm xúc đó đến cô.

Cô ngơ ngác nhìn chăm chú vào đôi tay đang run rẩy của mình.

Khoảng cách của cả hai rất xa, cô không nên cảm nhận được cảm xúc dao động từ đối phương mới phải.

Thế nhưng cơ thể cô đang sinh ra một loại biến hoá lạ thường, vượt khỏi tầm khống chế.

May mà đêm đó, cô nhận được tin vui, Kỳ Ngôn đã về thành phố, cô để cửa sẵn cho anh.

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện theo kiểu trưởng thành, nhân vật sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ đó nha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play