Editor: Cá

Buổi sáng, hành lang vang lên động tĩnh hàng xóm ra khỏi cửa.

Còn Hứa Thiên Hạc phiền não đi tới đi lui trong phòng khách, thi thoảng hâm mộ mà nhìn xuống hàng xóm ra vào dưới lầu.

Lúc này, dưới lầu có một bác gái cuốn tóc đi ngang qua, bà ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Hứa Thiên Hạc đứng lặng bên cửa sổ trở tay không kịp, chạm phải tầm mắt của bà ta.

Bác gái nở một nụ cười cổ quái, sau đó cúi đầu rời đi.

Hứa Thiên Hạc nghĩ thầm bà ấy không phải đang cười với mình, bà ấy không thể nào thấy người ở tầng năm.

Đọc sách, xem các buổi toạ đàm trực tuyến, cứ thế trôi qua ba ngày. Một hôm, cô buồn rầu ngồi xổm trước tủ lạnh.

Thực phẩm trong tủ lạnh còn lại một phần ba, thịt chỉ còn một khối thịt bò cùng một hộp thịt heo viên.

Càng khó chịu hơn là rác rưởi tích trữ trong nhà đủ để làm người qua đường nhíu mày rồi.

Cô yên lặng nghiêm túc tính toán, nếu tiết kiệm phần nguyên liệu ít ỏi còn lại miễn cưỡng có thể chống đỡ được nửa ngày…… chắc vậy……

Nếu không gọi đồ ăn ngoài?

Buổi tối, cô đặt một phần ăn phân lượng đủ cho năm người: Thịt nướng, thịt Đông Pha, đùi gà luộc, bánh nhân thịt chưng cải, ngỗng ngâm rượu, tổng cộng tám món thịt cùng hai hộp cơm trắng.

Thế mà cô có thể ăn hết thật, cảm giác no bụng kỳ diệu làm cô thỏa mãn.

“Không bị viêm dạ dày cấp tính, không đau bụng, không tăng cân, không khoa học mà!”

“Chẳng lẽ trong cơ thể mình có giun sán?”

Cô lại đặt đơn trên ứng dụng giao đồ, mà lần này, tiểu ca giao hàng đưa tới là thuốc tẩy giun.

Năm tiếng sau, cô mang khẩu trang và bao tay y tế, ngồi xổm bên cạnh bồn cầu kiểm tra phân.

“Không có giun…… hả?”

Cô bị buộc bất đắc dĩ, đành phát WeChat hỏi Kỳ Ngôn.

[ Ngôn ]: Đừng lo, đây là hiện tượng bình thường, say này khẩu phần ăn của em sẽ lớn như thế lun đó ( cười xấu xa )

[ Hứa Thiên Hạc ]: Nhưng anh đâu có ăn nhiều.

[ Ngôn ]: Nếu anh mà ăn sạch bàn thức ăn trước mặt em, em có bắt anh mua thuốc tẩy giun không?

Hứa Thiên Hạc:……

Cô chột dạ nhắn lại: “Ha ha”.

[ Ngôn ]: Nguyên liệu trong tủ lạnh còn lại bao nhiêu?

Hứa Thiên Hạc trực tiếp chụp ảnh cho hắn xem.

[ Ngôn ]:……

[ Ngôn ]: Tiểu Hạc khôi phục rất tốt, anh vui lắm. Như vậy đi, em cố gắng đi siêu thi mua đồ vào buổi sáng, đừng đi chợ bán thức ăn, đừng đến nơi đông người, mua xong đồ ăn thì lập tức về nhà đừng đi dạo khắp nơi.

[ Hứa Thiên Hạc ]: Ò. Việc của anh xử lý xong chưa sao?

[ Ngôn ]: Nhớ anh rồi à?

Hứa Thiên Hạc do dự không biết nên trả lời như thế nào.

Cô nhớ anh, nhưng chưa từng thẳng thắn biểu đạt nỗi nhớ.

Đầu ngón tay còn chưa bắt đầu đánh chữ, Kỳ Ngôn đã phát tin nhắn trả lời: Tình hình có chút phức tạp hơn trong dự đoán, chắc phải hai ngày nữa anh mới có thể trở về.

[ Hứa Thiên Hạc ]: Anh cứ chuyên tâm làm việc đi, bên này em vẫn ổn.

Hắn gửi tới biểu tượng hôn hôn.

Khuôn mặt Hứa Thiên Hạc tức khắc nóng lên, cô cũng thử gửi lại biểu tượng môi hôn.

Bên kia nổ tung.

[ Ngôn ]: A a a a a a Tiểu Hạc hôn anh! Chờ anh! Anh rất mau sẽ trở về moah moah!

Cô che mắt, tắt WeChat, chung quy vẫn không có cơ hội hỏi chuyện dấu răng.

Chờ anh trở về rồi hỏi.

–––

Siêu thị gần nhà mở cửa từ 8 giờ sáng, Hứa Thiên Hạc dậy sớm nấu bữa sáng, ăn hết miếng bò hộp và thịt heo viên còn lại.

7 giờ 40 phút, cô xách đống rác đã phân loại ra khỏi nhà, đi cầu thang xuống tầng một.

Trên bảng thông báo ở tầng một có dán một tờ giấy đỏ.

Giống như một cái lưỡi đỏ hồng, chói mắt và mang điềm xấu.

Tờ giấy đỏ này lâu lâu sẽ xuất hiện, cô chưa từng làm rõ hàm nghĩa xuất hiện của nó.

Đầu mùa xuân se lạnh, gió nhẹ lạnh lẽo làm không khí trở nên tươi mát, Hứa Thiên Hạc thần thanh khí sảng.

Vì thói quen bận rộn, cô rất không quen với kỳ nghỉ nhàn hạ, đặc biệt là thời điểm người thân mật nhất không ở bên. Cô đành phải lợi dụng thời gian nghỉ để học tập, ôn thi kỹ sư giám định tư pháp cấp cao, một chứng chỉ bắt buộc nếu muốn thăng chức.

Để tránh cho mùi rác thải làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của cư dân, nơi đổ rác phân loại thường đặt ở bên cạnh tiểu khu, hoặc một góc vắng vẻ.

Cô chợt nhớ tới vụ án chặt xác ở tiểu khu đối diện, hiện trường đúng là nơi đổ rác phân loại vắng vẻ.

Đêm đó, toàn bộ thùng rác tại hiện trường đều dính máu, dính đầy các khối thi thể người, mùi máu tươi nồng đậm làm rất nhiều cảnh sát nhân dân phải nôn mửa tại chỗ.

Những phần thi thể tàn khuyết không đầy đủ chưa kịp xử lý bị bỏ lại ngay trước khu vực phân loại rác.

Người báo án người trẻ tuổi tăng ca đi làm về khuya, hắn thấy có bóng đen bỏ chạy khỏi hiện trường vụ án.

Cư dân lui tới bên này rất ít, vậy mà Hứa Thiên Hạc lại cảm thấy sau lưng giống như bị kim châm râm ran. Cô quay ngoắt lại, nào biết một khuôn mặt già nua nhăn dúm dó ở ngay trước mắt.

Cô bị dọa nhảy dựng.

Ông già mặt hằm hằm đang cầm một cây cây chổi tre to, trừng mắt giận dữ: “Vứt rác xong thì cút đi! Đừng làm cản trở tôi quét dọn!”

“Xin lỗi ạ.”

Bác lao công này trong tiểu khu nổi tiếng là cáu kỉnh, bắt được ai là mắng người đó, thường xuyên thu được không biết bao nhiêu thư khiếu nại.

Hứa Thiên Hạc không muốn cãi vã, lanh lẹ rời đi.

Vừa rồi, cô cảm giác có người nhìn chằm chằm mình.

Không rõ tại sao lại là “nhìn chằm chằm”, tóm lại là cả người không thoải mái.

Cô lái xe ra khỏi tiểu khu, tiểu khu đối diện đã khôi phục lại yên bình, đã không còn truyền thông vây quanh.

Bình thường sinh hoạt của người dân sẽ bị công việc và những việc vặt vãnh chiếm cứ, bọn họ sẽ dần dần quên đi vụ án phân xác chưa được phá ấy, nhưng pháp y và cảnh sát tuyệt đối sẽ không quên.

Siêu thị vừa mở cửa buôn bán, các khu mua sắm khác còn khá vắng vẻ, khu bán thịt và khu rau xanh chỉ có vài bác trai bác gái ghé thăm.

Hứa Thiên Hạc đẩy xe mua sắm, cô chọn món chính trước.

Cô đang mặc áo len cổ cao màu trắng, che đi dáng người lả lướt hấp dẫn, váy chữ A màu be dài quá gối phác hoạ lên đường cong mềm mại.

Tóc ngắn ngang vai vén sau tai, lộ ra khuôn mặt nhu mỹ tinh tế.

Mày lá liễu thanh mảnh, mắt hạnh tròn long lanh như sương khói, đôi môi cánh hoa đã khôi phục lại hồng hào, trông như đang thoa son.

Người không quen biết cô, tuyệt đối sẽ không đoán ra cô là một pháp y hàng năm đối mặt với xác chết.

Tay cô đang lấy mì sợi chợt sững lại.

Dư quang phía cuối chỗ kệ để hàng lộ ra nửa cái bóng áo vàng, phía sau lưng lại tái hiện cảm giác kim châm râm ran.

Cô nhíu mày quay đầu nhìn, nhưng phía cuối kệ hàng trống không, không có ai ở đó cả.

Nhưng cô chắc chắn bản thân không nhìn lầm.

Trong lòng thấp thỏm, cô lấy xong mì sợi chuyển dời đến khu thịt.

Bên cạnh có một bác gái giật mình mà nhìn cô mua phần lớn thịt heo, thịt gà, đùi gà và thịt bò, chiếm hơn phân nửa cái xe mua sắm.

Hứa Thiên Hạc thẹn thùng giải thích: “Trong nhà cháu chuẩn bị làm bữa tiệc nướng, cho nên mua nhiều một chút.”

Bác gái: “Chắc cháu không nướng xương heo đâu nhỉ? Để lại cho bác nhé.”

Cô cười mỉa gật đầu.

Thủy hải sản ít thịt, cô không suy xét mua, chuyển sang khu rau dưa.

Kệ hàng khu rau dưa tương đối thấp, thời điểm cô chọn cà chua, giương mắt là có thể thấy nhân viên đối diện.

Cô liếc nhìn nhân viên đang vùi đầu xếp lại kệ cà rốt rồi tiếp tục chọn cà chua. Khoảnh khắc vừa rũ mắt, nhân viên đối diện lại giương mắt lên nhìn lại cô.

Thơm quá.

Cô ấy thật ngon miệng.

Muốn ăn! Muốn lột da cô ấy ra ngay bây giờ để hít lấy mùi hương ngọt ngào, nhấm nháp dòng máu thơm ngon kia!

Ăn ăn ăn ăn ăn……

Dưới da mặt của người nhân viên như ẩn giấu rất nhiều con giun đang bò ngoằn ngoèo, sắp phá vỡ túi da méo mó mà trồi ra.

Không được, sẽ bị phát hiện, sẽ chết!

Không muốn chết!

Hứa Thiên Hạc đang cúi đầu bất giác nắm chặt cà chua trong tay.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhân viên đối diện đã cúi đầu bỏ đi, đi sửa sang lại kệ hàng khác.

Cảm giác nhìn trộm với ác ý nặng nề ngay sau đó biến mất.

Sống lưng lạnh cô lạnh toát.

Vừa rồi có một hàn ý kỳ quái như liếm láp da thịt lộ ra bên ngoài của cô, da đầu cô tê rần, cô thậm chí còn không dám cử động lung tung.

Phảng phất có một cái miệng độc như hổ rình mồi chiếm cứ trên kệ hàng, nếu cô động đậy, răng nanh tẩm độc sẽ ngay lập tức phá nát động mạch cổ của cô.

Mà tầm mắt tràn ngập ác ý đúng là đến từ đối diện, khả năng là đến từ nhân viên kia. Nhưng cô không quen người đó, đối phương không có lý do gì mang ác ý với cô như thế.

Hứa Thiên Hạc nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục màu vàng của người nhân viên.

So với một loạt cảm ứng kỳ lạ kể từ sau khi ra khỏi nhà, cô càng thấy mình giống một người bệnh tinh thần phân liệt nghi thần nghi quỷ.

Cô không muốn ở siêu thị lâu, nhanh chóng chọn mua xong rồi chạy lấy người.

Trở lại bãi đỗ xe của tiểu khu, cô từ sau cốp xe lấy xuống mấy cái túi to chứa nguyên liệu nấu ăn.

“Cô gì đó ơi……”

Phía sau đột ngột vang lên thanh âm xa lạ, Hứa Thiên Hạc cảnh giác quay đầu lại.

Bác gái cuốn tóc nhìn về phía mấy cái túi to của cô, hòa ái cười nói: “Có cần tôi hỗ trợ không?”

“Không cần, cảm ơn.” Hứa Thiên Hạc đóng lại cốp xe.

“Cô nhìn lạ quá, mới dọn đến đây hả?” Bác gái không có ý tứ rời đi.

Hứa Thiên Hạc thật ra nhớ rõ bà ta: “Cháu dọn đến mấy năm rồi, ngày thường công việc bận rộn nên ít đi lại trong tiểu khu.”

“Ra là vậy à! Khó trách chưa từng thấy cô trong mấy buổi tiệc trà cư dân.”

“Tiệc trà cư dân?”

“Đúng rồi, do nhóm cư dân tự tổ chức cả đấy, chúng ta có một nhóm WeChat, cô muốn thêm vào không?” Bác gái nhiệt tình lấy ra di động, mở ra giao diện WeChat: “Mọi người trong nhóm có thể giúp đỡ lẫn nhau, ví dụ khi bị ốm có thể nhờ hàng xóm mua thuốc giùm. À, trong nhóm có một bác sĩ đó, chỉ cần cậu ấy rảnh là sẽ khám bệnh cho chúng tôi, người đó tốt lắm!”

Hứa Thiên Hạc nhìn mã QR nhóm WeChat bà ta đưa, rút di động chụp ra chụp lại: “Chờ khi cháu rảnh, cháu sẽ thêm nhóm.”

“Được à. Nếu gặp phải chuyện gì cô không giải quyết được, chúng ta có thể cung cấp trợ giúp. Ngoài ra, mỗi tháng chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc trà để tổng hợp ý kiến cư dân.”

Bác gái cười nói thêm: “Con người sống trên đời, chiến đấu một mình thì khó khăn lắm.”

Hứa Thiên Hạc phụ họa vài câu, rồi một người xách toàn bộ túi đồ to vào toà nhà.

Bác gái đó chính là người ba ngày trước ngẩng đầu nhìn lên từ dưới lầu, với kỹ năng ghi nhớ mặt người nhanh chóng, cô học được từ đội hình sự thời đại học.

Nói chung, những tổ chức tự phát do cư dân thành lập chủ yếu chỉ để xử lý mâu thuẫn hàng xóm, hay xử lý xung đột cư dân với bên bất động sản, bác gái này há mồm ngậm miệng là đề cập đến bệnh tật, cô hoài nghi có mục đích khác.

Cái nhóm WeChat này không đơn giản.

Hứa Thiên Hạc tạm thời không nghĩ cành mẹ đẻ cành con, không có hứng thú tham gia.

Thang máy đi đến tầng một, cánh cửa thang máy màu xám bạc chậm rãi mở ra. Trong thang máy có một thiếu nữ tóc dài đen mượt chuẩn bị bước ra, thấy Hứa Thiên Hạc một người xách theo mấy cái túi mua hàng to tướng, có ý vị khác mà đánh giá Hứa Thiên Hạc.

“Chị gái khẩu vị tốt thật.” Thiếu nữ nhìn cô cười ngọt ngào.

“Tích trữ mà thôi.”

Hai người đi lướt qua nhau, cô nghe thiếu nữ lại nói:

“Thịt nhiều ghê, hôm nay siêu thị có hoạt động khuyến mãi à?”

Hứa Thiên Hạc định mỉm cười lễ phép nháy mắt biến mất.

Cửa đóng lại, thang máy bắt đầu đi lên tầng 5.

Cô dán chặt mắt vào ảnh ngược của bản thân trên cửa thang máy.

Túi mua hàng của siêu thị là túi màu trắng, không hoàn toàn trong suốt, vì cái gì cô gái đó có thể nhìn ra được trong túi chủ yếu là thịt?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play