Editor: Cá

Hai giờ sáng, trung tâm giám định tư pháp tỉnh.

Trên chiếc bàn mổ màu bạc được trưng bày những bộ phận cơ thể không hoàn chỉnh, chẳng khác gì phần thức ăn thừa bị dã thú cắn xé còn sót lại.

Một thi thể mất da mặt, cánh tay phải bị xé rách nghiêm trọng, một phần ngực bị đứt lìa, nửa bụng kèm theo nội tạng linh tinh nằm rải rác, cùng phần còn lại của chân trái.

Sau khi điều tra hiện trường hung án vào đêm khuya, hai bác sĩ pháp y và một trợ lý thực tập sinh đã trở quay lại phòng giải phẫu để tiến hành khám nghiệm tử thi quanh những phần thi thể này.

Nội tạng người chết rời rạc lại thiếu hụt, đến mức không thể đo nhiệt độ trực tràng để xác định thời gian tử vong như thường lệ.

Có một bàn tay thon nhỏ đeo găng tay y tế đang kiểm tra tình trạng cứng đờ của phần cánh tay phải.

“Một số cơ bắp bắt đầu cứng lại, giống như khi xác nhận tại hiện trường, thời gian tử vong của người chết trong khoảng hai giờ.” Giọng nói của pháp y chính Hứa Thiên Hạc vang lên trong trẻo như chuông gió trong gió nhẹ, vừa dễ chịu lại mạnh mẽ.

“Vậy là hung thủ rời đi không lâu.” Trợ lý Hà Tuyết Lê vội vàng ghi chép lại, ánh mắt tràn ngập sùng bái khi nhìn Hứa Thiên Hạc.

Hứa Thiên Hạc đồ bảo hộ giải phẫu màu xanh lơ, mang khẩu trang và mũ trùm đầu, đang hết sức tập trung chạm vào thi thể.

Đôi lông mày và đôi mắt như lưỡi dao mềm khi làm việc, nhẹ nhàng mà kiên định mà cắt xuyên qua từng tầng sương mù đề tìm ra chân tướng.

Cô không hề e ngại thi thể máu me be bét, nghiêng tai lắng nghe tiếng cọ xát của xương sọ, dùng tay cảm nhận cảm giác xương đầu bị tổn thương.

Cô là một trong số ít nữ pháp y tại trung tâm, cũng là một cành hoa nổi bật ở đây, bị đồng nghiệp thường đùa gọi cô là “Hứa mỹ nhân”.

Nhưng vị “Hứa mỹ nhân” trong suốt 4 năm công tác đã xử lý hơn 3150 mẫu vật sinh học bao gồm cả thi thể, lập hồ sơ tâm lý tội phạm giúp khóa chặt 225 nghi phạm, phá được 524 vụ án, tỷ lệ phá án cực kỳ cao.

“Xương sọ không có vết nứt, phần sau đầu không vết u, có thể loại trừ nguyên nhân tử vong do tổn thương vùng đầu.” Cô đứng lên, đầu choáng váng một trận: “Lão Trần, đã phân loại xong nội tạng chưa?”

Cô cố chịu đựng cảm giác khó chịu, trong mắt đầy sao xẹt, đứng thẳng tắp như cột cờ, giả vờ như không có chuyện gì mà hỏi pháp y phụ Lão Trần.

Khẩu trang che đậy sắc mặt tái nhợt của cô, Hà Tuyết Lê và lão Trần không phát hiện điểm bất thường.

Lão Trần đem nội tạng vụn vặt sắp xếp lại: “Trực tràng và tá tràng còn nguyên, cặn cơm chiều còn tồn tại trong tá tràng, nạn nhân bị sát hại khoảng bốn giờ sau khi ăn… nhưng bị mất phổi, lá lách, và tim…”

Nắm tay Hứa Thiên Hạc càng siết chặt, mặt không đổi sắc cảm giác tức ngực không khoẻ —— không phải vì mùi máu tanh của thi thể, mà là cô đang bệnh.

“Thi thể quá tàn khuyết, không thể xác định được vết thương chí mạng. Mà mỗi một miệng vết thương lại giống như bị dã thú gặm nhấm, hung thủ không phải tộc ăn thịt người chứ?” Hà Tuyết Lê vừa ghi chép vừa lầm bầm.

Lão Trần trêu chọc nói: “Tộc ăn thịt người sẽ ăn cả xương luôn hả? Hiện trường không hề thấy bộ xương bị tách thịt. Dạo gần đây, những vụ thi thể chết kiểu khó tin như vậy càng lúc càng nhiều.”

Hứa Thiên Hạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không còn da của thi thể, giọng nói như sương tuyết: “Tuyết Lê, đừng phán đoán chủ quan. Chúng ta là pháp y, là người lên tiếng thay người chết. Một khi chúng ta phán đoán sai dù chỉ là một chi tiết thôi, tổ điều tra hình sự có thể đi sai hướng, dẫn đến án oan.”

Cô ấy xấu hổ đẩy đẩy mắt kính tròn: “Xin lỗi, em biết rồi.”

“Nếu không xác định được nguyên nhân tử vong thì kế tiếp chúng ta sẽ xác minh thân phận nạn nhân. Lão Trần, tới kiểm tra răng người chết xem tuổi đi.”

Lồng ngực sinh ra cảm giác muốn ho khan, Hứa Thiên Hạc cắn chặt răng, cạy miệng người chết ra.

Lão Trần cầm đèn pin nhỏ đến kiểm tra.

Khám nghiệm kéo dài đến sáng.

Sau khi kết thúc, ba vị pháp y đứng trước bàn mổ khom lưng trước các phần thi thể –– đây là một nghi thức bất thành văn của giới pháp y để tỏ lòng xin lỗi và kính trọng.

Xong xuôi, Hứa Thiên Hạc lập tức tháo bao tay y tế, lao nhanh tới bồn rửa tay.

“Học tỷ?”

Hà Tuyết Lê chấn động khi thấy khẩu trang của cô thấm máu từ bên trong: “Chị làm sao thế?”

Hứa Thiên Hạc vừa kéo khẩu trang xuống liền ho ra máu, không cẩn thận phun ra một vật thể màu trắng nho nhỏ.

Một chiếc răng.

Nó nằm lặng lẽ trong vệt máu loang.

Lão Trần vẻ mặt nghiêm trọng: “Tiểu hứa, sao không nói trước là em bị bệnh, để tôi tìm tiểu Lâm thay em giám định.”

“Đúng đó. Học tỷ, chị mau trở về nghỉ ngơi đi!”

Hứa Thiên Hạc từ tốn lau sạch máu bên môi, vặn vòi nước rửa sạch máu, nhặt lấy chiếc răng rơi: “Em không sao. Người chết là lớn nhất, em đã nhận lời đội trưởng Dương làm giàm định thì không thể đổi ý.”

Nói xong, huyệt Thái Dương đau đớn như bị đinh châm, hai tay giữ chặt bồn rửa tay bên cạnh mới đứng vững.

Cô phải đích thân giám định vụ này, bởi vì hiện trường vụ án là tiểu khu đối diện nhà cô.

Gần hai tháng nay, những vụ án giết người ly kỳ lại quỷ dị cứ liên tiếp xảy ra, mà lần này lại cách cô rất gần. Thêm vào đó là một loại dịch bệnh truyền nhiễm lạ đang bùng phát, xã hội biến động khiến cô bất an.

Lúc này, hai người kia mới nhận ra sắc mặt cô tái nhợt hơn cả tờ giấy.

Lão Trần giận: “Em luôn liều mạng làm việc kiểu này cơ thể sẽ không chịu nổi đâu! Thân phận người chết đã có kết quả sơ bộ, hai ngày nữa sẽ có đối chiếu DNA. Phần còn lại để đội trưởng Dương xử lý, em mau về nhà nghỉ ngơi đi, đây là mệnh lệnh của tiền bối!”

Hà Tuyết Lê vội vàng phụ họa, thúc giục cô mau về nhà.

Chiếc xe hơi màu trắng rời khỏi trung tâm giám định tư pháp, bên trong xe là Hứa Thiên Hạc đang chuyên tâm lái xe, chịu đựng đầu đau như bị dùi khoan.

Không khí trong xe ngột ngạt đến mức cô muốn nôn, cô hạ cửa kính để hít thở, tóc ngắn ngang vai bị gió xuân lạnh nhẹ nhàng thổi bay.

Khám nghiệm tử thi suốt đêm khiến người mệt lả, khuôn mặt cô không còn huyết sắc, một tay che miệng ho.

Dừng xe đèn đỏ, cô vội vàng tìm giấy ăn che miệng ho khan, giấy ăn nhanh chóng ấm lên.

Lại ho ra máu.

Cô thoáng nhìn đèn giao thông, nhét giấy ăn dính máu vào túi rác trong xe, nhưng mà trước mắt xuất hiện hai cái túi đựng rác.

Cô nhắm mắt thật chặt rồi mở ra, bóng chồng túi rác mới xác nhập lại thành một.

“Khụ ——”

Trong miệng lại ho ra dị vật cứng rắn, khăn giấy nhiễm máu giấy ăn thừa ra thêm một chiếc răng.

Lại rụng răng nữa.

Bàn tay ngọc nắm chặt giấy ăn nhiễm máu run rẩy không ngừng.

“Tuần này, số ca mắc bệnh truyền nhiễm U nhập viện đã tăng gấp năm lần so với tuần trước……” Radio bên trong xe truyền đến tin tức buổi sáng: “Dịch bệnh U còn chưa được kiểm soát, đường lây chưa rõ, mong người dân lưu ý nếu xuất hiện các triệu chứng sau ——”

“Người bệnh gian đoạn đầu sẽ choáng váng, mệt mỏi, nghẹt mũi, đau họng, dễ bị chẩn đoán nhầm là cảm cúm. Tới gian đoạn giữa, người bệnh đau đầu ho ra máu, đau bụng, đi ngoài ra máu, nghiêm trọng hơn thì toàn thân đau đớn không cử động được. Giai đoạn cuối sẽ xuất huyết nặng, rụng răng, rụng tóc……”

Đèn giao thông chuyển sang xanh, Hứa Thiên Hạc mồ hôi lạnh đầm đìa nhấn ga chạy tiếp.

Ước chừng nửa tháng trước, cô bắt đầu có triệu chứng ban đầu của bệnh truyền nhiễm U, bác sĩ chẩn đoán là cảm cúm. Nhưng dùng thuốc trị cảm không có hiệu quả, bệnh tình của cô từ từ nặng thêm.

Thật đáng buồn là sau khi cô nhiễm bệnh, tên bạn trai thường xuyên đi công tác kia cô lại chưa gặp lại được một lần.

“Khụ ——”

Lòng bàn tay che miệng dính đầy máu đỏ tươi, đầu đau như bị búa tạ gõ không ngừng, từng dây thần kinh trong não muốn căng vỡ, đau đến mức sống không bằng chết.

Thời điểm xe quẹo, một dòng nhiệt ấm nóng từ mũi chảy xuống. Cô dùng bàn tay lau, lại thấy máu.

Ong ong ong ——

Trong lỗ tai như có một con ong chui vào, tiếng ù chấn động trong tai làm hại cô suýt chút nữa không nghe thấy xe phía sau bóp còi cảnh cáo cô đi sai làn.

“Sau khi chết 1-2 giờ bắt đầu xuất hiện tình trạng co cứng và vết hoen tử thi, vết hoen tử thi là các đốm tím nhạt……” Cô vừa lẩm bẩm tự nói vừa lái xe, làm như bản thân đang làm giám định pháp y, ép mình phải tập trung tinh thần.

Vài sợi tóc không tiếng động rơi trên vai.

Sáng sớm, thang máy toàn là học sinh và phụ huynh sử dụng, cô sợ bộ dạng giờ phút này của mình doạ bọn trẻ nên bò cầu thang về nhà.

Hành lang u ám bị lướt qua sau lưng cô như bị bỏ lại, cô đóng cửa liền thẳng tiến đến phòng vệ sinh, ho khan dữ dội ra máu nhiễm đỏ cả bồn rửa mặt.

Máu mũi không ngừng chảy, lau cũng lau không kịp.

Trong gương nhìn cô chật vật không chịu nổi, động mắt hạnh linh động ngày nào giờ đây che kín tơ máu, gương mặt trứng ngỗng cổ điển lấm lem máu chưa lau sạch.

Một mỹ nhân như bước ra từ tranh thủy mặc ngày mưa sắp trở thành một đống thịt nát mang theo virus.

Bụng đau nhức khiến cô gục xuống, cô vội vàng cởi áo khoác, kéo áo len trên người lên kiểm tra.

Từng mảng chấm đỏ mờ mờ hiện ra dưới làn da tái nhợt, cô mất tinh thần mà ngồi quỳ trên sàn phòng vệ sinh.

Nội tạng xuất huyết, không còn cứu được nữa.

Bệnh truyền nhiễm U tên đầy đủ là bệnh truyền nhiễm không rõ nguồn gốc (unknown), biểu đạt rằng nhân loại đối loại này hoàn toàn không biết gì về loại bệnh kỳ lạ bùng phát bất ngờ này.

Không có thuốc đặc trị, không có vắc-xin phòng bệnh, càng không có liệu pháp trị liệu hữu hiệu.

Người bệnh chỉ có thể chờ chết, cuối cùng hóa thành đống máu thịt xấu xí.

Hứa Thiên Hạc run rẩy móc ra di động trong túi áo, không dám nhìn tên người thân, nhìn chằm chằm vào một cái tên trong danh bạ, một giọt nước mắt rơi trúng tên của bạn trai.

Nửa tháng, từ khi biết cô bị cảm nhiễm, hắn chưa từng xuất hiện được một lần. Trước kia hắn thường hay ra ngoài, nhưng không đến mức nửa tháng không có bóng người.

Là sợ cô lây bệnh sao?

Là không nghĩ ra lời an ủi cho nên dứt khoát không gặp mặt?

Hay là như người ta nói, hắn đã đi tìm người khác?

“Phú nhị đại đều là đại móng heo lăng nhăng, hắn thấy em là mọt sách dễ dụ nên mới chơi bời thôi, không có khả năng nghiêm túc yêu đương.”

“Đàn ông có tiền liền biến cặn bã, hắn là tên cặn bã trời sinh! Em đừng có ngốc mà tin tưởng mấy lời ngon tiếng ngọt của hắn.”

“Người đàn ông có gia thế như hắn chắc chắn đã đính hôn, sao có thể cưới một nữ pháp y ngày ngày làm bạn với xác chết. Có khi là hắn ham mới lạ, chơi đùa với em trước khi kết hôn mà thôi, em ngàn vạn đừng dại mà trả giá thật lòng!”

“Chuẩn bị sẵn tâm lý bị hắn ta một chân đạp mấy thuyền đi……”

Những lời cảnh tỉnh của người khác,l giống như từng cái dùi bén nhọn đâm qua đâm lại trong lòng ngực cô.

“Oẹ ——”

Ngực vừa tức vừa đau, cô cảm thấy máu mình nôn ra nhất định là đến từ trong tim.

Lại có vài sợi tóc rụng xuống vết máu trên mặt đất, cô đưa tay lên đầu vuốt thử, không ngờ rơi xuống một nắm tóc mềm.

“A a a!”

Tiếng kêu to cuồng loạn không cách nào giảm bớt cảm giác đau đầu muốn chết.

Trước mắt lại lần nữa xuất hiện bóng chồng, có hai cánh cửa phòng vệ sinh, có hai phòng khách, có hai cái TV……

Bàn tay đầy máu ấn đè lên trái tim, cảm nhận nhịp tim đang chậm lại, một cái tay khác bấm gọi số di động của bạn trai.

Màn hình di động lưu lại dấu tay máu.

“Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được, quý khách có muốn để lại lời nhắn vào hộp thư thoại không?”

Cô nghe thấy giọng thông báo lạnh như băng, đã nghe suốt nửa tháng.

“Có.” Cô mỏi mệt bất kham dựa người vào bồn rửa mặt.

Tút —— bắt đầu để lại nhắn.

Cô thất thần mà chăm chú nhìn ra phòng khách ngoài cửa, ánh mắt tan rã: “Kỳ Ngôn, chia tay đi, chúng ta…… Không hợp……”

Chia tay đi, cô không nghĩ hắn nhìn thấy bộ dạng xấu xí sau khi mình chết.

Chia tay đi, cô không muốn hắn mang danh “bạn trai” mà tham gia tang lễ của cô, chỉ khiến mọi chuyện thêm khó xử.

“Đừng gặp lại, tôi……” Cô siết chặt di động, cổ họng như nghẹn một cục đá khó chịu.

Khuê mật* từng nói, chia tay phải kịch liệt một tí mới cắt đứt được triệt để.

(*)Khuê mật: bạn thân

“Tôi là một pháp y phải túc trực 24/7, không phải đối tượng trò chơi yêu đương của anh! Cũng không phải thú cưng anh muốn gặp thì gặp! Đồ vô tâm vô phế hỗn đản cút cho tôi!”

Cô vùi mặt vào đầu gối, đè giọng khóc nức nở.

Thật thất bại, mắng người mà giọng cô lại yếu ớt như vậy.

Sớm biết thế, cô nên học khuê mật vài câu chửi người thô tục cho ra hồn rồi.

Thình, thình……

Tim đập ngày càng chậm.

Cố bắt đầu hô hấp khó khăn.

Thình. Thình.

Máu ho ra thấm đỏ cả vạt áo, phổi nóng rát.

Cô không còn sức mà dựa vào bồn rửa mặt, mũi tắc nghẽn như có đá chèn, phải hé miệng gian nan mà hô hấp.

Bắt đầu xuất hiện ảo giác……

Bức tường trắng trong phòng khách xuất hiện nhiều sợi đen ngoằn ngoèo như giun đất.

Mí mắt càng thêm nặng nề, tầm nhìn mơ hồ không rõ.

Dưới thân chảy ra chất lỏng ấm áp, cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Mệt mỏi quá, pháp y Hứa cuối cùng cũng có thể nghỉ phép rồi.

Thật ra cô không muốn chết, cô còn muốn giúp đỡ càng nhiều người chết nói ra chân tướng.

Răng rắc.

Trong cơn hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.

Ai còn chìa khóa nhà cô?

À, là hắn.

Tay ấn trái tim tay và đầu cô vô lực từ từ rũ xuống.

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Gỡ mìn: Huyền nghi trinh thám, chủ yếu lấy thị giác nữ chủ, thế giới giả thiết sẽ không thiết lập quá sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play