Editor: Cá

Đêm khuya như mực đặc rơi khắp nhân gian, bao phủ lấy những con người yếu ớt đang chìm trong giấc mộng. Chỉ có bóng tối mới có thể mặc sức nhìn xuống những động mạch tươi sống và trái tim vẫn đang nảy lên.

Sâu trong tiểu khu thỉnh thoảng mới có tiếng động, tối nay gió đêm đặc biệt hiu quạnh.

Sự yên tĩnh thuộc về đêm khuya tràn ngập trong phòng ngủ, trên giường Hứa Thiên Hạc lại mở to đôi mắt sáng.

Động tĩnh chìa khóa mở cửa đặc biệt vang dội dưới sự yên tĩnh, tay cô nắm chặt chuôi dao dưới gối.

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên sau đó.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô nhìn chằm chú vào cánh cửa phòng đang mở rộng.

Tiếng bước chân ngừng lại bên ngoài cửa, người vừa về không xuất hiện.

“Kỳ Ngôn?” Cô chủ động phá vỡ yên tĩnh.

“Em vẫn chưa ngủ à?”

Là giọng Kỳ Ngôn, cô lập tức thả lỏng hơn phân nửa: “Em đang đợi anh.”

Người ngoài cửa trầm mặc mấy giây: “Đồ ngốc. Em ngủ trước đi, quần áo anh hơi bẩn, anh đi tắm rửa đã.”

Ngoài cửa chỉ có loáng thoáng những bóng đồ nội thất, cô không nhìn thấy Kỳ Ngôn. Những người xung quanh trở nên kỳ lạ, cơ thể của cô không còn bình thường, cô rất muốn gặp một người thân cận để xoa dịu trái tim đang bất an.

“Đợi đã, em muốn gặp anh.”

Cô không phát hiện ngữ khí của bản thân mang theo chút làm nũng.

Đối phương lại lần nữa trầm mặc.

Cô biết Kỳ Ngôn vẫn đứng đó, bởi vì nền nhà ngoài cửa hằn một cái bóng mờ mờ.

“Được rồi.” Tiếng người bất đắc dĩ vang lên: “Nhưng đừng bật đèn nhé, anh vội về nên hơi chật vật.”

“Vâng.”

Hình bóng quen thuộc rốt cuộc cũng xuất hiện ngoài cửa, đồng thời mang theo vị ngọt nhàn nhạt —— mùi vị này cô đã từng ngửi thấy khi ăn cháo huyết heo.

Mơ hồ có thể thấy được hắn đang đeo một chiếc ba lô, mái tóc kiểu đuôi sói độc nhất vô nhị, bóng tối sau lưng hắn rõ ràng chỉ có bóng đồ nội thất, lại giống như ẩn giấu quái vật khổng lồ đang ngo ngoe rục rịch.

Vị ngọt càng lúc càng nồng.

Hứa Thiên Hạc buông dao ngồi dậy, ngẩng đầu muốn cẩn thận xem hắn có gầy đi hay không, lại bị thân ảnh người đàn ông cúi xuống giơ tay che mắt cô lại.

“Không muốn em thấy dáng vẻ thảm hại của anh.”

“Anh đi đâu vậy?”

“Tiểu khu mình có rất nhiều chuột, bị vấp một chút.”

“Anh có bị thương không?” Tay cô chạm lên bàn tay hắn đang che mắt mình.

Lại nghe thấy hắn khẽ cười một tiếng: “Chuột con thì làm gì được anh, chỉ sợ bị thương mới là chúng nó. Được rồi, ngoan, ngủ đi.”

Hứa Thiên Hạc muốn nói lại thôi, buông tay, tôn trọng ý của hắn.

Thật ra cô muốn hỏi có phải hắn đã ghé tiệm bánh ngọt không. Nhưng tiệm bánh ngọt nào lại mở vào nửa đêm.

Đang nghĩ ngợi, hai mắt cô vẫn bị che như cũ, bên má rơi xuống một nụ hôn.

Cái hôn lưu luyến không rời, môi mỏng mát lạnh của hắn còn ma sát bên mặt cô rất lâu.

Một cơn ngượng ngùng khô nóng bốc thẳng lên gương mặt.

“Tiểu Hạc hồi phục tốt thật, anh rất vui. Mau ngủ sớm nhé, trước khi đi làm phải điều chỉnh đồng hồ sinh học cho ổn.”

“Em có thể quay lại trung tâm giám định?”

“Ừ, vì em quen với việc tự mình nỗ lực mà.”

Tìm kiếm sự thật, hắn thầm nghĩ.

Nghe từ phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy yếu ớt, cô an tâm đi ngủ.

Sáng hôm sau rời giường, Hứa Thiên Hạc thấy hắn đang nấu bữa sáng trong phòng bếp. Vị ngọt trên người đã biến mất, hắn mặc đồ nam ở nhà cô để lại, phần đuôi tóc vểnh lên dụ dỗ cô duỗi tay kéo nhẹ.

“Bắt được một cô bé hư này.” Hắn cười khanh khách, một tay nhẹ niết khuôn mặt cô.

Cô ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên hắn hành động thân mật như vậy.

“Khuôn mặt tiểu Hạc thật mềm.” Ngữ khí hắn dịu dàng, khoảnh khắc buông tay còn lưu luyến mà khẽ vuốt ve mặt cô.

Lòng bàn tay xẹt qua da thịt mềm mại trắng nõn, ánh mắt của hắn thâm trầm đen tối khiến cô không hiểu nổi.

“Kỳ Ngôn?”

Hắn hoàn hồn, buông tay: “Bữa sáng là bún huyết vịt, nhất định phải ăn hết nhé. Anh sắp phải quay lại trường, không thì giáo sư Lâm gọi điện mỗi ngày phiền chết.”

“Nhanh vậy?” Cô buột miệng thốt ra, nói xong mới ý thức được ý không nỡ: “Khụ, anh mua huyết vịt lúc nào vậy?”

Quả nhiên, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, hắn ôm chặt Hứa Thiên Hạc, tham lam mà ngửi cổ cô: “Hóa ra em không nỡ xa anh. Anh đi mua sáng sớm đó, bảo đảm mới mẻ. Nếu anh dọn đến ở, chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày. Em thấy sao?”

“Cái này……”

“Đến thời gian anh đi rồi, em từ từ trả lời cũng được.”

Trước khi đi, hắn thừa dịp Hứa Thiên Hạc không chú ý hôn trộm lên mặt cô một cái.

Hứa Thiên Hạc buồn bã mất mát, trong khoảng thời gian cô đã bắt đầu sinh ra ỷ lại vào hắn.

Trong nồi là món bún huyết vịt đỏ thẳm, đổi lại trước kia, cô không thích món ăn làm từ máu động vật, hiện tại lại thấy ăn ngon.

Kỳ Ngôn tựa như bỏ bùa vào món ăn, chỉ một nồi bún huyết vịt đã đủ no, tiết kiệm được không ít thịt.

Đồng thời cô bắt đầu hoài nghi, thứ này thật sự là huyết vịt sao? Rõ ràng không có mùi máu tươi, chỉ có mùi thơm ngọt dịu.

“Vị ngọt ngào này tương tự như vị ngọt trên người hắn tối hôm qua.”

Không, không có khả năng.

Trước khi đi làm, cô quyết định đi bệnh viện làm làm kiểm tra toàn thân.

Dưới lầu, cô lại nhìn liếc nhìn bảng thông báo ở tầng 1 —— tờ giấy đỏ kỳ lạ đã biến mất.

Cô không nghĩ nhiều, đi đổ rác rồi mới ra bãi đỗ đậu xe lộ thiên của tiểu khu.

“…… Quét quét quét! Ngày nào cũng quét thì có ích gì! Lốp xe các người bẩn thấy ghê!” Ông già quét rác một bên mắng, một bên cầm cây chổi tre cỡ lớn quét bãi xe.

Đầu tóc bạc trắng, ông ta không ngừng chửi bới, thấy hộ dân đi ngang qua liền mắng bọn họ ném rác bừa bãi: “Tay chân tàn phế gắn chi giả rẻ tiền à? Một cái ly đậu nành cũng không bỏ vào thùng rác được?”

“Lão già chết tiệt, miệng thối thật!” Một ông chú đi ngang qua chửi lại, lướt qua Hứa Thiên Hạc.

Cô cũng không muốn chạm mặt ông già quét rác này, đành căng da đầu né tránh cây chổi tre ông ta đang quét loạn.

Chổi tre vừa cứng vừa dài, cô khó khăn lắm tránh thoát phần đầu chổi, nào biết nó lại quét ngang lại đây.

“Tránh ra! Đừng cản đường!” Ông già cau có quát.

Hứa Thiên Hạc vội vàng lui về sau, khuỷu tay được người đằng sau đỡ lấy.

“Cẩn thận, phía sau có xe điện.”

Giọng nói này…

Hứa Thiên Hạc nghe tiếng quay đầu lại, bỗng sinh một tia xấu hổ: “Cảm ơn đã nhắc nhở, luật sư Vi.”

Người đàn ông anh tuấn mặc âu phục đen thẳng thớm, đôi mắt hẹp dài thần bí mà thâm thúy, hắn nho nhã lễ độ buông khuỷu tay cô.

Dưới toà án, hắn như thanh kiếm giấu trong vỏ. Còm khi biện hộ, hắn lại là mũi kiếm sắc bén.

Hắn từng vì vài vụ kiện ý tế và án hình sự mà có tiếp xúc với Hứa Thiên Hạc, còn từng theo đuổi cô vài lần nhưng bị cô lạnh nhạt từ chối.

Cố tình hai người bọn họ lại ở cùng một tiểu khu, thế nên hay đụng mặt nhau.

Trớ trêu nữa là, xe cô và xe của Vi Phong chỉ cách nhau hai chỗ đậu.

“Xe của em hình như đậu ở đây mấy ngày rồi.” Vi Phong cùng cô tránh sang một bên, chờ ông chú quét dọn xong trước đầu xe bọn họ.

“Gần đây em nghỉ phép.”

“Ra là thế.” Hắn chuyển đề tài: “Dạo này tiểu khu xuất hiện kỹ thuật viên giả mạo lừa người mở cửa, em nhớ cẩn thận.”

“Em sẽ chú ý, cảm ơn anh.”

Vi Phong mỉm cười gật đầu: “Nếu em nghỉ phép rồi vậy tối nay có thể cùng anh ăn bữa cơm được không?”

Cô nói thẳng: “Em đã có bạn trai, như vậy không ổn lắm.”

“Dù có bạn trai cũng phải ăn tối chứ, huống chi chúng ta nói chuyện công việc, anh ta không đến mức ngăn cản em đâu.”

“Công việc gì?” Cô hồ nghi.

Vi Phong cười, ngóng nhìn phương hướng tiểu khu đối diện, ánh mặt trời chiếu lên mặt nghiêng góc cạnh của hắn: “Em biết vụ phân thây ở tiểu khu đối diện đi, vì cảnh sát mãi chưa phá được án nên thường xuyên có phóng viên trà trộn vào quấy rầy người dân, bọn họ muốn khởi tố những phóng viên này.”

Hứa Thiên Hạc nghe ra hắn biết chút nội tình, muốn dùng chúng làm mồi nhử cô đi ăn tối.

Vừa lúc ông chú quét rác đi nơi khác, cô liền lễ phép từ chối: “Xin lỗi, tối nay em có việc.”

“Đáng tiếc thật.”

Cô ấn mở khóa xe, khi chuẩn bị lên xe thì bị hắn gọi lại.

“Người ủy thác của anh bị bạo hành gia đình, cô ấy hy vọng có nữ pháp y làm giám định thương tích cho cô ấy, Hứa tiểu thư có thể sắp xếp giúp không?”

“Không thành vấn đề.”

Vi Phong cười nhạt nói lời cảm ơn, ánh mắt nhìn theo cô lái xe rời đi sáng quắc như ngọn lửa âm ỉ.

Xe vừa ra khỏi cổng tiểu khu, cô bỗng thấy lông tóc dựng đứng, làn da như bị ngàn cây kim châm vào.

Gần cổng khu đối diện có đậu một chiếc xe hơi màu đen, sau cửa kính có hai người đàn ông đang nhìn về phía cô.

Đối với loại thao tác này cô không xa lạ gì, thời điểm cảnh sát theo dõi tội phạm thường xuyên làm như vậy. Thế nhưng hai người đàn ông này lại không giống cảnh sát ngầm.

Cảnh sát chìm sẽ không mặc âu phục trang trọng.

Bên trong chiếc xe hơi màu đen, hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào xe cô rời đi.

“Chỉ là giai đoạn chuyển hóa mà thôi, động tĩnh tối hôm qua chắc không phải do cô ấy gây ra.”

“Đừng vội kết luận, cũng có thể là bọn chúng đánh nhau tranh mồi. Kẻ đánh dấu cô ấy rất mạnh, lực ảnh hưởng có khả năng vượt cấp Rắn, không thể xem thường.”

“Ừ, giai đoạn chuyển hóa dễ bị săn nhất.”

Sáng sớm mà bệnh viện đã rất đông người, dãy ghế chờ trước cửa các phòng khám gần như ngồi đầy. Hứa Thiên Hạc nhìn nhìn đám người, vài người trong số đó liền đồng loạt mà quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu kín nặng nề không giống người sống.

Cô nhút nhát, bước nhanh qua.

Có đôi khi, người sống còn khó đoán hơn cả người chết; có đôi khi, người sống còn đáng sợ hơn xác chết.

Mỗi lần đi qua trước mặt dãy người mỗi phòng, dù cô đi rất nhanh, bốn phương tám hướng vẫn như cũ truyền đến ánh mắt nhìn trộm như kim đâm vào da.

Tệ hơn là cô mơ hồ cảm nhận đối phương có ác ý.

Từng tấc trên cơ thể như thể bị lột trần cho đối phương săm soi. Cô cảm giác bản thân biến thành con heo sữa treo ngoài sạp, mặc khách hàng chọn lựa, đánh giá.

Hứa Thiên Hạc đột ngột quay đầu, sau lưng chỉ có y tá và nhóm bệnh nhân đi tới đi lui chờ khám bệnh.

Ực……

Có tiếng nuốt nước bọt giống như thật mà giả hãy còn văng vẳng bên tai.

Cô đảo mắt nhìn quét qua cổ họng của những người đi ngang qua.

Mếy bệnh nhân đi ngang bị cô nhìn bằng ánh mắt cảnh giác thì cho rằng cô bị bệnh tâm thần, liền sôi nổi đi đường vòng.

Hứa Thiên Hạc bừng tỉnh, vội vàng rời đi.

Cảm giác tà ác sau lưng như kim chích như bóng với hình, chỉ khi cô quẹo vào một hành lang vắng người thì cảm giác rình rập mới giảm bớt.

“Cháu không sao chứ?”

Thanh âm của bà lão dọa cho cô nhảy dựng.

Ban nãy rõ ràng trên hành lang không có người khác, bà lão này từ chỗ nào ra vậy?

“Không sao ạ.” Cô cảnh giác đánh giá bà lão cách mình một mét.

Tóc bạc búi cao như phủ sương, gương mặt già nua che kín nếp nhăn và đồi mồi, mí mắt dày khiến hai mắt gần như chỉ còn một khe nhỏ.

Hai tay bà ta chắp sau lưng, bóng dáng bị thân hình thấp bé chống đỡ. Bà ta không mang theo đồ vật, không giống đi khám bệnh lại giống như tản bộ.

“Thật sự không có việc gì chứ? Mặt cháu tái lắm đấy.” Bà lão vẻ mặt ôn hoà hỏi.

Hứa Thiên Hạc cười lắc đầu, tầm mắt đột nhiên bị hút vào cái bóng phía sau bà ta.

Có lẽ do cô hoa mắt, cô thấy cái bóng của bà lão đang vặn vẹo.

“Cháu có ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào không?” Bà lão cười tủm tỉm đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô, tiến lên một bước: “Thực mỹ vị mà.”

“Cháu đi nhầm đường, tạm biệt!”

Da đầu tê dại, trực giác Hứa Thiên Hạc mách bảo có nguy hiểm, còn chưa nói xong đã quay đầu bỏ chạy.

Đúng lúc này, phía sau lưng bị một luồng khí bén nhọn thẩm thấu, tựa như một bàn tay bóp chặt trái tim cô, làm cô nghẹt thở.

Cô có thể sẽ chết.

Cái nhận thức này làm cô khiếp sợ.

May mà phía trước xuất hiện một vị y tá áo trắng, cảm giác quỷ dị phía sau liền biến mất.

Nữ y tá áo trắng trừng mắt nhìn phía sau cô, rồi liếc xéo qua Hứa Thiên Hạc mặt không còn chút máu: “Cô muốn đi khoa nào? Đừng chạy lung tung.”

“Khoa quản lý sức khoẻ.”

“Đi theo tôi.”

Cô thuận lợi đi đến khoa quản lý sức khỏe, lòng còn sợ hãi mà xếp hàng làm kiểm tra.

Chỉ một bà lão trông bình thường lại có thể sinh ra cảm giác đe dọa lớn, mọi thứ xung quanh càng ngày càng kỳ quái.

Cô mất cả buổi sáng để làm xong kiểm tra toàn thân, bao gồm cộng hưởng từ, không dám lại đi chỗ vắng người.

Không cần chờ báo cáo kỹ càng, cô nhìn ảnh chụp cộng hưởng từ cùng các chỉ số kiểm tra liền biết bản thân cực kỳ khỏe mạnh.

Ngay cả vẫn đề sức khỏe tiền bệnh lý cũng không có, không thiếu một cái răng nào.

Trước kia cô ăn uống thất thường, có cường độ thiếu máu nhẹ, hiện tại chỉ tiêu độ dày huyết sắc tố lại vô cùng đẹp.

Bệnh nặng một hồi, mấy bệnh vặt trước kia của cô lại chữa khỏi hết, quả thật là kỳ tích y học.

Duy nhất không đủ chính là cô bị sút cân. Cao 1 mét 65, chỉ có 44 kg, thể trọng thiên nhẹ.

“Ăn nhiều thế còn nhẹ?” Cô khó tin ngồi xuống, sờ sờ cổ tay: “A, đúng là gầy hơn trước một chút.”

Đang lúc rầu rĩ thì có người ngồi xuống bên cạnh: “Cô gái, có phải cô đang gặp chuyện phiền lòng?”

Vì chuyện của bà lão ban nãy, cô cảnh giác mà đánh giá người đàn ông trung niên mặt tròn mập mạp, ánh mắt dừng lại trên mái tóc dày đen nhánh của ông ta. Sau khi cô khỏi bệnh, tóc cũng dày hơn so với trước.

“Ông muốn chào hàng gì thì nói thẳng đi.”

Gã đàn ông trung niên nghẹn lời, không nghĩ tới cô trực tiếp như thế, cười gượng lấy ra một tờ truyền đơn: “Cô có hứng thú gia nhập hội hỗ trợ bệnh nhân hay không? Sau khi khỏi bệnh, tinh thần thường yếu ớt, chúng tôi sẽ giúp đỡ nhau vượt qua.”

Hứa Thiên Hạc nhìn thẳng vào hai mắt một mí của ông ta: “Sao ông biết tôi là người đã khỏi bệnh? Tôi cầm cả xấp giấy đây, không giống người đến khám bệnh sao?”

Gã đàn ông trung niên nhấp môi, đổ mồ hôi lạnh, nội tâm như có vạn mã lao nhanh.

Toang rồi, đụng trúng đứa khó chơi!

“Khụ khụ, tôi thấy sắc mặt cô hồng hào, không giống người đang bệnh, mà giống được điều trị tốt sau khi lành bệnh. Dù sao cô cứ cầm lấy, có lẽ cô cần thật đấy.”

Nói xong, ông ta tính chuồn đi.

“Chờ đã.” Cô giơ tờ truyền đơn: “Không phải hội hỗ trợ bệnh nhân à? Sao lại gọi là hiệp hội quái đàm?”

Một chân ông ta vừa bước ra, yên lặng thu về.

“À là thế này…… ha ha, thời điểm bị bệnh tương đương với nửa chân bước vào quỷ môn quan rồi, dương khí suy yếu, dễ dàng nhìn thấy hiện tượng vượt quá lẽ thường. Kỳ thật hiệp hội chúng tôi chủ yếu nhằm giúp đỡ nhau trong mấy hiện tượng dị thường này.”

Hứa Thiên Hạc nhíu mày.

Cách nói này sao nghe giống người nào đó từng nói.

“Ví dụ là gì?”

Gã đàn ông trung niên nhìn quanh rồi ghé sát, hạ giọng nói: “Ví dụ như nhìn rõ biểu cảm ai đó từ xa, ví dụ như luôn có cảm giác bản thân bị theo dõi, hoặc là trong nhà có âm thanh kỳ lạ bao vây, có phải rất khủng bố không?”

Trong lòng Hứa Thiên Hạc nhảy dựng, mặt không đổi sắc mà xem kỹ bề ngoài hiền lành của ông ta:“Các ông sẽ xử lý như thế nào?”

Ông ta ngả người ra sau, bày ra biểu tình ‘Tôi muốn bảo mật’: “Đây là cơ mật của hiệp hội chúng tôi, thành viên hiệp hội mới có tư cách biết. Cô gái, nếu cô muốn gia nhập thì quét mã QR trên truyền đơn là được. Không quấy rầy cô nữa, bye ~”

Chạy còn nhanh hơn thỏ.

Hứa Thiên Hạc nhanh nhẹn thu dọn giấy kiểm tra và tờ truyền đơn, xa xa mà theo đuôi gã trung niên.

Gã đàn ông trung niên vòng vài vòng ở khu khám bệnh lầu một, lại đến bắt chuyện với một thanh niên gầy gò mặt tái nhợt, sau đó đưa truyền đơn.

Thấy thế, cô càng nghi ngờ hơn.

Ông ta không phải gặp ai cũng phát truyền đơn, càng giống như có mục tiêu chọn lọc.

Người thanh niên kia yếu ớt rõ ràng, không giống người vừa khỏi bệnh, trừ khi ông ta dùng lời lẽ khác với người thanh niên.

“Kẻ lừa đảo.” Hứa Thiên Hạc xoay người rời đi, truyền đơn kẹp vào giữa các tờ giấy khám bệnh.

Gã đàn ông đang cùng người thanh niên nói chuyện, lặng lẽ nhìn theo phương hướng cô vừa rời đi.

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Ngôn: Mỗi ngày dụ hoặc vợ một chút ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play