Editor: Cá
“…… Các vụ án hình sự trong thành phố năm nay tăng 5% so với cùng kỳ năm ngoái, trong khi các vụ tự sát tăng 18%……”
Kênh tin tức địa phương đang phát tin buổi họp báo của cục cảnh sát thành phố.
“Xin hỏi tại sao năm nay số vụ tự sát lại gia tăng nhanh chóng như vậy?”
“Cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân……”
Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Hứa Thiên Hạc nhanh chóng đổi kênh.
Kỳ Ngôn biết cô vẫn luôn để tâm đến công việc, bưng cháo huyết đi vào phòng khách: “Em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu, đừng vội quay lại trung tâm giám định tư pháp.”
Cô chột dạ, nhưng vẫn kiên định đối diện với hắn: “Em cảm giác không có trở ngại, hơn nữa đã có thể xuống giường, không nên lãng phí kỳ nghỉ.”
“Không được, tiếp theo mới là giai đoạn mấu chốt để bình phục, ít nhất phải nghỉ thêm một tuần nữa.”
Cô không hiểu vì sao.
Kỳ Ngôn đúng lý hợp tình nói: “Tuy em đã có sức lực đi lại, nhưng cơ thể vẫn còn rất suy yếu. Tuần tới vẫn không thể ra khỏi nhà, kể cả xuống lầu đi mua đồ cũng không được, phải ở yên trong nhà.”
“Đi dạo không phải càng giúp hồi phục sao?”
“Không thể.”
Trong nháy mắt, cô chợt thấy đồng tử anh co rút lại, phát ra hơi thở lạnh lùng đến khiếp người.
Cũng là hơi thở xa lạ.
Cô không khỏi hoài nghi, anh thật sự là bạn trai của cô sao?
Trong chớp mắt, Kỳ Ngôn khôi phục lại nụ cười xấu xa như thường ngày: “Ngày mai anh sẽ đi mua đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt cho một tuần. Anh cần rời đi vài ngày để xử lý chút việc riêng, hứa với anh, em sẽ không ra ngoài trước khi anh về, được không?”
“Nếu em ra ngoài thì sẽ thế nào?”
Sắc mặt hắn trầm xuống, đè thấp giọng như đang kể chuyện ma để doạ cô: “Sẽ xảy ra chuyện không hay, rước lấy tai ương khủng khiếp.”
Hứa Thiên Hạc cúi đầu đánh giá bộ đồ ngủ mặc trên người —— ngày đó anh trở về, không ngại cả người cô máu me bê bết, thay đồ cho cô lúc hôn mê.
Tuy rằng cơ thể đã bị anh xem hết.
Không muốn anh lo lắng, không muốn phụ lòng chăm sóc của anh.
“Được, anh về sớm nhé.”
Nói xong, cô thầm giật mình, dường như trước nay chưa từng nói qua loại lời này.
Trước kia anh bận ra ngoài khảo cổ, cô bận giải phẫu tử thi, khi rãnh rỗi cũng chỉ thông qua video WeChat hoặc gửi tin nhắn thoại, lại chưa từng nói với anh: “Về sớm nhé”.
Nhưng anh sẽ hay nói những lời nhớ nhung với cô.
Quả nhiên cô trước kia thật cứng nhắc, không biết nói lời tình cảm.
Nghe vậy, Kỳ Ngôn miệng cười rạng rỡ, đôi mắt cười cong như cánh hoa đào không giấu được niềm vui: “Cháo còn ấm, đây là lần cuối cùng em cần uống đấy.”
“Lần này để em tự làm.”
“Được thôi, anh sẽ rất nhớ khoảng thời gian đút em ăn.”
Một vệt đỏ ửng nhàn nhạt nổi lên má, cô vừa múc cháo vừa hỏi: “Hình như anh khá hiểu quá trình điều trị? Chuyên gia nói loại bệnh truyền nhiễm này không có thuốc chữa.”
Hắn cười nói ra câu chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Bởi vì anh cũng từng mắc bệnh truyền nhiễm U, nhưng đã sớm khỏi hẳn, không cần lo lắng. Uống hết cháo thì đi nghỉ ngơi sớm, trong khoảng thời gian này thức đêm sẽ kéo chậm tốc độ hồi phục.”
Nghe vậy, cô uống một hơi cạn sạch.
Kỳ Ngôn không nhịn được mà bật cười.
Cháo huyết khiến cô ngủ rất ngon, nhưng có một lần nửa đêm tỉnh lại xem giờ, đồng hồ sinh học của cô tự động điều chỉnh.
Nửa đêm, cô lại mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Răng rắc.
Có người ra khỏi nhà.
Thời gian hiển thị trên điện thoại lại là hơn 1 giờ sáng.
Lần này đây cô không ngủ lại được, liền rời giường đến phòng ngủ phụ không có ai.
Phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh cũng không thấy bóng dáng anh.
Quả nhiên anh đã ra khỏi nhà.
Gió xuân rạng sáng lạnh lẽo thổi qua phòng khách, Hứa Thiên Hạc phát run.
Sàn sạt sàn sạt……
Có vẻ là gió làm cành lá dưới lầu va vào nhau, quấy nhiễu vẻ tĩnh mịch của màn đêm.
Cô lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ phòng bếp.
Sàn sạt……
Âm thanh chỉ cách cô một bức tường.
Hứa Thiên Hạc lặng yên đi vào bếp, hướng tới nơi phát ra âm thanh.
Cùng lúc đó, tiếng “Sàn sạt” bên ngoài đột nhiên im bặt.
Cô vịn vào bồn rửa tay, nghiêng người vể phía vách tường.
Xẹt ——
Một tiếng cào chói tai chợt xuyên thấu qua vách tường, cô sợ tới mức lui về phía sau.
Căn hộ giữa đêm khuya giống như tấm bia cao ngất, đứng sừng sững, một bóng đen khổng lồ dài ngoằng lao vụt qua dưới khung cửa sổ phòng bếp, bám vào tường ngoài của toà nhà.
Mặt trăng lưỡi liềm lạnh băng mà nhìn xuống khu nhà xưởng bỏ hoang hẻo lánh ít dấu chân người, ánh trăng trắch bệch như tấm áo tang buồn bã, bao phủ nhà xưởng chồng chất rác rưởi.
Ánh trăng tiến cửa sổ nhà xưởng, chia đôi phân xưởng thành hai mảng sáng tối.
Giữa đống rác chất cao như núi vụt qua một bóng đen, nó kéo theo hàng nội tạng thật dài, tránh ở đống rác ăn cơm.
Trong bóng đêm, một đôi mắt đỏ máu đầy hung hiểm dõi mắt theo nó.
Một vật quỷ mị khổng lồ duỗi mình trong bóng đêm, thoáng hiện dưới ánh trăng, bất ngờ không kịp phòng ngừa mà tập kích đống rác.
Tiếng kêu rên vang dội cả nhà xưởng.
“Khục khục khục ~ mày cũng không yếu…… Ngoan nào…… phải còn sống thì máu mới đủ tươi……”
Mây đen che khuất trăng, vạn vật ảm đạm.
Chiếc xe hơi màu đen chạy về tiểu khu, khoảnh khắc hắn mở cửa xuống xe, mọi động tĩnh lạo xạo bốn phía nhanh chóng lặng ngắt.
Tiểu khu vẫn như cũ là tiểu khu bình thường.
Sau khi vào nhà, hắn ngưng trọng mà buông balo và túi lớn.
Vừa kéo chăn lên, một lưỡi dao gọt trái cây lấp lánh xẹt qua mặt hắn.
“Xảy ra chuyện gì? Em còn chưa ngủ?” Hắn dễ dàng né tránh.
Thấy là Kỳ Ngôn, trong ổ chăn Hứa Thiên Hạc vội vàng buông dao gọt hoa quả: “Em nghe thấy bên ngoài có âm thanh lạ, lo lắng có trộm lẻn vào.”
“Trộm?”
“Ừm, còn mang theo vật sắc nhọn, em nghe thấy tiếng cào vào tường.”
Kỳ Ngôn lấy đi con dao trong tay cô: “Lúc anh trở về không nhìn thấy ai khả nghi cả, chắc hắn ta bị dọa chạy rồi. Không sao đâu, em cứ an tâm ngủ.”
Nào biết cô ghét sát vào ngửi quần áo Kỳ Ngôn, mơ hồ ngửi được vị ngọt: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi lò mổ mua huyết heo.”
“Sao trên người anh lại dính mùi ngọt?”
“Đồ tể vừa vặn đang ăn bánh trôi, mà anh là khách quen, hắn mời anh ăn một chén.”
Cô khó hiểu.
Đi qua lò mổ không phải nên dính mùi tanh sao?
“Ngoan, đi ngủ đi, anh đi bảo quản mẻ huyết mới mua.” Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Rồi sau đó, Kỳ Ngôn đem dao gọt hoa quả thả lại phòng bếp.
Trên vách bồn rửa tay dính một sợi tóc đen thật dài, hắn trầm mặt, vo vụn thành tro.
Hôm sau, khuôn mặt Hứa Thiên Hạc trắng nõn hồng hào, huyết sắc khôi phục rõ rệt.
Kỳ Ngôn nấu một nồi cháo to đỏ rực, mùi hương ngọt ngào câu lấy vị giác của cô.
“Anh đã nấu hết huyết heo rồi, hôm nay em chia làm ba lần rồi uống hết nhé.”
“Anh sắp đi nữa à?”
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ ấn lên mi tâm đang nhăn lại, cười tủm tỉm mặt tiến sát đến trước mặt cô: “Anh có việc phải ra ngoài, nhanh nhất hai ngày sau sẽ về. Đợi lát nữa anh đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn cho một tuần. Trước khi anh trở về, em cố gằng đừng ra khỏi nhà.”
“Ừm.”
“Chúng ta móc ngoé, bằng không anh không yên tâm.”
Hứa Thiên Hạc than nhẹ, phối hợp với hành động ấu trĩ của anh mà móc ngoéo.
Chạng vạng, hoàng hôn dần hạ xuống sau lưng rặng cao ốc, ánh nắng chiều cam vàng rảu rác trên đầu vai Kỳ Ngôn.
Hắn đeo balo màu đen, xách theo vài túi rác chuẩn bị rời đi.
Hứa Thiên Hạc đưa hắn đến trước cửa nhà.
“Tiểu Hạc. Nếu em gặp chuyện lạ, nhất định phải nói cho anh.”
“Chuyện lạ?”
“Ừ, người già không phải thường nói thời điểm cơ thể suy yếu dễ bị âm khí xâm nhập sao, có khả năng sẽ nhìn thấy hiện tượng quỷ dị.”
Cô nghiêm trang nói: “Em là pháp y tin tưởng khoa học.”
“Pháp y Hứa, nếu có chuyện, xin em hãy dùng phương pháp khoa học nói cho anh biết.”
Gương mặt tươi cười bất cần đời của hắn làm tan bầu không khí ngưng trọng.
“Còn có, nếu em thật sự không chịu ngồi yên muốn ra khỏi nhà, tốt nhất chọn sáng sớm, thời gian ra ngoài càng ngắn càng tốt.”
Không thể nghi ngờ, hắn vô cùng hiểu tính tình Hứa Thiên Hạc.
Cô bất đắc dĩ than nhẹ: “Đã biết.”
“Một việc cuối cùng.” Hắn tiến sát bên tai Hứa Thiên Hạc thấp giọng nói: “Ngoài anh ra, đừng dễ dàng tin tưởng những người khác, bao gồm cả đồng nghiệp của em. Được rồi, anh phải đi, nhớ nhớ anh đó.”
Hắn nhân cơ hội hôn chụt một cái lên má cô.
Trong nhà lại chỉ còn lại mình cô, lạnh lẽo.
Mấy túi rác trong nhà đều được Kỳ Ngôn thay mới, cô tìm không thấy chút heo huyết nào để nấu cháo, đến một giọt máu thừa cũng không còn —— trước sau chưa thấy qua một túi huyết heo hoàn chỉnh.
Hứa Thiên Hạc hít sâu, quyết định đi tắm.
Cô đứng trước gương trong phòng vệ sinh cởi áo trên, bỗng nhiên nhớ tới đêm qua vì đau cổ mà nửa mơ nửa tỉnh, ma xui quỷ khiến nhìn về cổ trong gương.
“Ủa?”
Cô để sát vào gương, kiểm tra phần cơ sau cổ.
Không ngờ nơi đó có một dấu răng nhợt nhạt.
Cô giật mình, không hiểu ra sao.
Đêm đó, cô uống nốt chén cháo huyết heo còn lại. Nói đến cũng kỳ lạ, cô uống suốt một tuần mà không ngán.
Tới ngày hôm sau, sau khi không còn cháo huyết heo để uống, cô gặp phải nan đề.
Mở cửa tủ lạnh, ngăn ướp lạnh và ngăn đóng băng mỗi một tầng đều nhét đầy ắp đồ làm cô giật mình.
“Một tuần cũng ăn không hết nhiều như này đi……”
Cô lục lọi sơ qua một vòng. Bắp, rau xanh, cần tây, rau quả đều có, sau đó cô mở các túi bọc thực phẩm ra.
Chả viên thịt heo, bò viên, tôm, thanh cua, thịt bò, thịt heo, thịt gà, thịt vịt, cá…… thịt chiếm bảy phần, làm cô ngoài ý muốn.
Cô không có thói quen ăn nhiều thịt cá, buồn rầu mà vò tóc.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, đến 8 giờ tối cô mới thấy đói, bắt đầu làm bữa tối.
Vì trước kia uống một chén cháo là no, cô quyết định làm mì sợi để dễ tiêu hóa.
“Giáo sư Hoàng, em muốn thỉnh giáo về bệnh truyền nhiễm U. Đã từng có bệnh nhân nào hồi phục chưa ạ?” Cô gọi điện hỏi vị giáo sư y học lâm sàng thời đại học.
“Tiểu Hạc à, vấn đề này……”
“Em thỉnh giáo với danh nghĩa cá nhân, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
“Thầy tin tưởng con người em, chỉ là vấn đề này…… thôi vậy, thầy không dối gạt em, các bệnh nhân chúng ta tiếp nhận đều có tỉ lệ tử vong là 100%.”
“Một người bệnh bình phục cũng không có sao?”
“Không, sau khi bệnh nhân nằm viện xác nhận tử vong, thi thể đều được vận chuyển đến nhà xác chờ người nhà đến nhận.”
Hứa Thiên Hạc thất thần mà tắt máy.
Kỳ Ngôn cũng từng mắc bệnh truyền nhiễm U, mà cô chưa thấy anh xuất hiện chứng bệnh, nhưng thật ra có một đoạn thời gian không gặp anh, chỉ sợ là đoạn thời gian đó trốn tránh cô, giấu bệnh.
“Haiz ——”
Đều do trước kia cô mãi mê công việc, không quan tâm anh đủ nhiều.
Còn chưa ăn no, cô cúi đầu muốn gắp mì, nào ngờ cô đã sớm uống cạn nước canh, trong chén trống rỗng.
Ăn một chén cháo có thể no cả bữa, hiện tại ăn xong một chén mì còn uống hết nước canh lại không no!
Cô cầm lòng không đậu mà nhìn về phía tủ lạnh trong phòng bếp, nuốt nước miếng.
Sau khi bệnh nặng mới khỏi, thân thể suy yếu, trao đổi chất cao, dễ dàng đói, nhưng dạ dày chưa khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh như trước, tuyệt đối không thể ăn uống quá độ.
Thôi thì ăn thêm một trái chuối nữa, chỉ một trái thôi.
Ăn xong một trái lại một trái, cô còn chưa no.
“Phải tìm việc gì đó làm để phân tán sự chú ý.”
Cô xem nhẹ cảm giác đói khát như bóng với hình, giống như đàn kiến nghiện thuốc phiện chui vào thần kinh cô, điên cuồng kêu gào ăn ăn ăn ăn ăn ăn!
Cô khó có thể chuyên tâm vào buổi toạ đàm giám định bện lý trực tuyến. Cô gập máy tính lại lăn lên giường nằm.
Cô ôm chặt con thỏ bông trằn trọc.
Ục ục……
Bụng thỉnh thoảng lại kêu to vài tiếng.
Ngủ không được!
Đói!
Cô ôm con thỏ bông lăn qua lăn lại, muốn xua đi cảm giác trống rỗng trong bụng, bọc mình trong chăn thành cái bánh trứng cuộn có nhân.
Nhịn một chút, biết đâu vừa mở mắt ra là trời sáng rồi.
Giữa mày cô nhíu chặt, nhắm mắt lại, lầm bầm lầu bầu: “Khi vùng trán hoặc vùng chẩm chịu lực, mô não sẽ chuyển động ra trước và sau, tạo thành tổn thương dập ở cực trán, mặt ổ mắt của thùy trán, cực thái dương và đáy thùy thái dương……” [1]
Thật vất vả chịu đựng đến khi trời hửng sáng, Hứa Thiên Hạc ném chăn, chạy thẳng đến phòng bếp.
Cô đói đến mức tay chân rũ rượi, lập tức pha hai gói mì ăn liền để lót bụng.
Không no!
Cô mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn.
Chờ đến lúc cố phản ứng lại thì đã nấu xong cơm trắng cùng bốn món ăn —— bốn món ăn đều có thịt.
Nếu là ngày thường, cô chắc chắn ăn không hết.
Lúc này đây, cô giật mình nhìn đống chén đĩa trống trơn sau cơn gió cuốn quét qua.
Miễn cưỡng ăn no.
Bổ sung nhiều thịt thường dễ tạo cảm giác chắc bụng hơn.
Thật vô lý, thịt cá không thắng nổi một chén cháo huyết heo.
“Cứ ăn kiểu này, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh căn bản trụ không nổi một tuần.” Cô buồn rầu gãi tóc.
–––
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Trích từ 《 pháp y bệnh lý học 》/《法醫病理學》