Editor: Cá

Đầu óc như trôi nổi trong nước, lơ mơ, mơ màng, nhưng cơn đau đầu có phần giảm bớt.

Kế tiếp là toàn thân nóng rực, giống như bị dầu sôi luộc chín, nóng cùng cực, đau nhức đến tận xương tủy.

Dù trong tay có nắm chặt thứ gì cũng chẳng thể làm dịu tra tấn của bệnh tật.

“Tiểu Hạc, kiên trì một chút nữa, sắp ổn rồi.”

Giọng của ai vậy?

Mẹ?

A, trước khi chết cô còn chẳng đủ can đảm gọi điện cho mẹ nữa cơ.

Không đúng…… Đây là giọng đàn ông……

Cơn đau nhức lại dội lên gấp bội.

Mỗi một sợi thần kinh như bị kéo cắt phựt, sau đó dùng keo nước một lần nữa dán lại, những miệng vết thương nhỏ vụn đó thật đau đớn như bị kiến gặm.

Trái tim đập thật nhanh, tiếng “thình thịch” vọng vào tai.

Nóng quá, đau quá, ồn quá.

Có phải người chết không chịu tha thứ cho cô vì đã mổ xẻ thi thể của họ không, nên mới kéo cô vào chảo dầu địa ngục?

“Tiểu Hạc, anh sẽ không để em chết.”

Giọng nói rất quen thuộc……

Là anh ấy sao?

Cô liều mạng muốn mở mắt ra, bóng tối trong giấc mộng rốt cuộc cũng bị ánh sáng chói mắt xua tan, trần nhà trắng muốt ánh vào mi mắt.

Sững sờ vài giây, cô mới ý thức được đây là trần nhà phòng ngủ.

Hứa Thiên Hạc trì độn chớp mắt, cố xâu chuỗi lại ký ức trước khi “Ngủ”.

Cô nhiễm bệnh, không thuốc nào cứu được, khi chờ chết đã gọi điện cho bạn trai đề nghị chia tay. Sau đó…… không còn nhớ gì nữa.

Nhưng mà, cô “ngủ” trong phòng vệ sinh mới đúng.

Phòng ngủ có tiếng bước chân từ xa đến gần, cô bất an quay đầu tìm kiếm di động.

Bên cạnh gối đầu không có, dưới gối không có, dưới con thỏ bông màu hồng bên gối không có, tủ đầu giường cũng không có……

Cô sống một mình, trong nhà không nên có người khác.

Hai tay nắm chặt chăn, mắt hạnh gắt gao mà nhìn chằm chằm ngoài cửa, thẳng đến khi một đôi chân thon dài xuất hiện, cô mới chậm rãi ngước mắt lên.

Chiếc áo hoodie đen kiểu nam rộng thùng thình là cô mua, kiểu tóc đuôi sói ngầu ngầu ấy là thứ cô thích túm, còn gương mặt yêu mị cười tươi kia đã nửa tháng qua cô không gặp!

Hắn sao lại tới đây!

“Tiểu Hạc, rốt cuộc em cũng tỉnh, mau uống khi còn nóng.” Hắn cười rặng rỡ, môi mỏng cong cong, gương mặt tươi cười trông như con hồ ly giảo hoạt.

Mùi hương ngọt ngào chui vào mũi, bụng cô cồn cào sôi sục.

Cô há miệng thở dốc có lời muốn hỏi hắn, nhưng bị hắn ngắt lời.

“Uống cháo trước đã, ăn no mới có sức nói chuyện.”

Hắn nói không sai, cô chẳng còn sức lực để ngồi dậy nữa. Cơ thể rã rời thành từng mảnh không muốn động đậy, chỉ còn lại đôi mắt tròn là có thể chuyển động.

Kỳ Ngôn sớm có đoán trước, thật cẩn thận mà đặt bát cháo còn ấm xuống, đỡ cô ngồi dậy, dựng đầu gối vào sau lưng để cô dựa ngồi vào.

Hứa Thiên Hạc còn nhớ rõ lời mắng hắn lúc chia tay, xấu hổ, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngược lại nhìn về phía bát cháo trên tủ đầu giường.

Vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng.

Mặt cháo đỏ hồng, lại còn nổi lềnh bềnh mấy khối đỏ sẫm, khiến cô nhớ tới hiện trường phân thây.

“Đây là…… cháo gì?”

“Cháo huyết heo. Lúc anh trở về, em đã mất máu quá nhiều, uống cháo này bổ máu.”

Lời này gợi lên hồi ức đáng xấu hổ của cô.

Rụng răng, rụng tóc, ho ra máu cùng với chảy máu phía dưới.

Cô dùng đầu lưỡi đảo qua hàm răng, phát hiện không thiếu cái răng nào, thầm hoảng sợ.

Kỳ Ngôn nhẹ nhàng múc một muỗng cháo đỏ, hơi nước bốc lên làm nhu hòa gương mặt tươi cười của hắn: “Ngoan, uống xong sẽ không sinh bệnh nữa.”

Cô đang đắm chìm trong những ký ức đáng quên, không còn tinh thần tự hỏi hàm nghĩa lời này của hắn, cô ngượng ngùng nhìn chăm chú vào bát cháo loãng đỏ tươi, bụng lại không chịu nghe lời mà kêu ọc ọc.

Không có mùi tanh, chắc không khó uống.

“Để em tự uống.”

“Không được, em còn yếu lắm, để anh đút.”

Hứa Thiên Hạc nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc của hắn.

Mỗi khi hắn cười rộ lên, hai mắt cong cong giống cánh hoa đào kiều diễm, đồng tử màu trà như hạt châu lưu li trong suốt, khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dã giống túi da của hồ ly tinh.

Theo quan sát của cô, bạn bè hắn thậm chí còn kiêng dè khi hắn cười rộ lên.

“Em…”

“Ăn no mới có sức lực nhé.”

Cô mím đôi môi khô ráo, không muốn so đo việc nhỏ, thẹn thùng há miệng.

Ý cười của hắn càng sâu, cẩn thận đút muỗng cháo loãng cho cô.

Cháo ngọt, không tanh, nhưng nước mắt cô không kìm được rơi vào trong miệng, cháo trở nên mặn và chát.

Hắn khựng lại, luống cuống lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc? Không ngon sao?”

Sau khi trải qua mỏi mệt, sụp đổ cùng tuyệt vọng, một ngụm cháo ngọt như là một cọng rơm cứu mạng, níu lấy cô đang hấp hối.

Bệnh truyền nhiễm U là bệnh nan y, cô hết cứu rồi.

“Anh có nghe tin nhắn cuối cùng của em chưa?”

“Nghe được câu đầu đã xóa.” Hắn chẳng để ý lại múc thêm một muỗng cháo đỏ. “Anh sẽ không chia tay.”

“Tại sao?” Kết quả nằm ngoài dự kiến, cô không hiểu. Nhưng may mà hắn không nghe thấy mấy lời mắng người mất mặt phía sau, cô cảm thấy may mắn.

Hắn cười trầm ngâm múc cháo: “Đợi em khoẻ lại, anh sẽ nói cho em biết.”

“Bệnh U là bệnh nan y, em không thể khoẻ được.”

“Em sẽ, tin anh.”

Cô hoàn toàn không hiểu vì sao hắn lại khẳng định chắc nịch rằng cô có thể bình phục, nửa tình nửa ngờ mà há miệng uống cháo.

Một chén bị cô uống cạn, cô vẫn còn đói, mắt trông mong mong nhìn chằm chằm Kỳ Ngôn thu dọn bộ đồ ăn.

“Một lần chỉ được một chén, không thể tham nhiều.” Hắn dịu dàng xoa đầu cô: “Ngủ thêm một lát sẽ giúp hấp thu và hồi phục.”

“Ừm. Ăn quá nhiều một lúc, dạ dày quả thật không chịu nổi.”

Hắn đỡ Hứa Thiên Hạc nằm xuống, đắp chăn kỹ càng cho cô.

Đợi hắn rời khỏi phòng ngủ, cô ngơ ngác nhìn mấy kệ sách trong phòng, bên trên toàn bộ đều là sách về pháp y học, dấu vết học và tâm lí học tội phạm, đối với người ngoài mà nói thì khô khan tối nghĩa.

Ngoại trừ công việc pháp y, cô rất ít có sở thích khác, hay bị khuê mật trêu là mọt sách, trêu cô không hiểu thú vui của phụ nữ đi dạo phố mua quần áo trang điểm.

“Nếu không nhờ cậu xinh sẵn, thì có đàn ông nào rảnh đi tìm hiểu cái nội tâm này của cậu.” Khuê mật từng nói thẳng như vậy.

Mà hắn là thiếu gia thích du lịch, bạn bè khắp nơi, tính cách và lối sống hoàn toàn tương phản với cô. Cô không nghĩ ra hắn thích mình ở điểm nào, đến quần áo hẹn hò cô chỉ có màu sắc đen trắng đơn điệu.

Lần gần nhất là lần gặp mặt vào dịp Tết Âm Lịch, cả nhau tan rã trong không vui.

Cô nghe thấy bạn bè hắn chê mình nhàm chán khô khan, uổng có gương mặt đẹp, chỉ biết giải phẫu thi thể.

Đêm đó, cô yên lặng một mình về nhà.

Gia đình còn không chấp nhận cô làm pháp y, huống chi là bạn trai chỉ mới kết giao hơn nửa năm.

Vị chua xót dâng lên trong lòng, ký ức vui buồn vọt tới như thủy triều, đầu óc mệt nhọc không chịu nổi những suy nghĩ phức tạp, cô bắt đầu mệt rã rời, rồi nặng nề thiếp đi.

Thân hình cao lớn trở lại phòng ngủ, đến bên mép giường ngồi xuống, ngắm nhìn dung nhan ốm yếu tái nhợt của cô.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tiến đôi mắt hắn, mạ tia sáng nhu tình.

Chợt, hắn nhìn chằm chằm vào vệt cháo đỏ còn dính bên môi cô, ánh mắt sâu thẳm, hầu kết lăn lộn.

Hắn cúi người liếm đi cháo đỏ trên môi cô, đầu lưỡi đụng tới khóe miệng mềm mại liền trở nên tham lam, răng nanh dưới môi lặng yên lộ ra.

Gân xanh bên huyệt thái dương bỗng nhô lên, hắn cực lực áp chế dục vọng điên cuồng nào đó, rút răng nanh về.

“Xin lỗi, anh về trễ, em tha thứ anh nhé?”

Trong lúc ngủ mơ cô phát ra giọng mũi nhẹ, như đang đáp lại.

Hắn vui vẻ ra mặt, khẽ hôn lên trán cô.

Cháo có tác dụng rất tốt, cô nặng nề ngủ một thời gian sau đó tinh thần khá hơn không ít. Chỉ cần cô tỉnh lại, Kỳ Ngôn sẽ bưng tới một chén cháo huyết ấm áp đút cho cô.

Uống thêm vài lần, chu kỳ giấc ngủ của cô ngắn lại, thi thoảng tỉnh lại thì thấy hắn đi vào phòng vệ sinh. Nếu buổi tối tỉnh giấc, cô sẽ thấy phòng vệ sinh thường sáng đèn.

Trong phòng vệ sinh, Kỳ Ngôn cởi áo, thay mới băng gạc ở sườn eo.

Miếng băng dính máu được gỡ xuống, lộ ra miệng vết thương dữ tợn.

Gương mặt lạnh lùng dưới ánh đèn trắng toát càng thêm thanh lãnh, hắn âm trầm nhìn chằm chằm miệng vết thương trong gương.

Hồi phục quá chậm, vẫn phải đợi thêm.

Băng bó xong, hắn vô tình thấy một sợi tóc dài dính trên tường, bèn nhếch môi cười lạnh, bóp nát thành tro tàn.

Đêm khuya, ánh trăng bạc trút xuống phòng ngủ, dừng trên bóng người nằm trên giường.

Không khí bắt đầu phảng phất mùi hương đặc biệt, như trái cây ngọt lịm, hấp dẫn đến chảy nước miếng.

Cổ một trận đau đớn, Hứa Thiên Hạc mơ mơ màng màng mở mắt, bàn tay to dịu dàng xoa đầu cô giống như dỗ dành đứa bé trong tã lót, trấn an cho đến khi cô lại lần nữa đi vào giấc ngủ.

Lần thứ tám uống cháo huyết, cô đã có thể xuống giường đi lại.

Cô bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với huyết heo dùng để nấu cháo. Trước kia từng ăn một lần, vị chẳng ra gì nên không thích. Cháo Kỳ Ngôn nấu lại thơm lại ngọt, cô còn không biết anh nấu ăn lợi hại đến vậy.

Ánh đèn le lói từ cửa phòng vệ sinh, cô đi ngang qua rồi đi vào phòng bếp.

Trong bếp vẫn còn thoảng mùi cháo huyết heo lưu lại, cô cầm lòng không đậu mà liếm môi.

Đồ dùng nấu cháo đã bị Kỳ Ngôn rửa sạch sẽ, không có lưu lại gia vị nào, ánh mắt cô chuyển qua thùng rác trong bếp.

Rác thực phẩm còn chưa thu dọn, mấy cái túi nilon dính đầy máu đỏ tươi, đắm chìm trong mùi hương thơm ngọt.

Hứa Thiên Hạc ngồi xổm xuống đánh giá mấy cái túi bảo quản, đang định đưa tay về phía đó thì một cái bóng phủ xuống bao cả người cô, như khói mù khổng lồ giáng xuống.

“Em đang tìm gì vậy?”

Cô ngẩng đầu, đối diện với gương mặt tươi cười của Kỳ Ngôn.

Anh cười cong mắt, môi cong cong, chỉ có da mặt là đang cười, ngữ điệu không còn nhẹ nhàng, cô biết anh đang không vui.

“Em muốn biết anh mua huyết ở đâu, em muốn học nấu thử, chứ mấy chỗ khác làm không ăn ngon.”

“Em cảm thấy ăn ngon?” Hắn như suy tư, nâng cô dậy.

“Ừm.”

“Cụ thể ăn ngon như thế nào?”

“Thơm thơm ngọt ngọt.”

Mặt mày hắn hớn hở, lúc này đây trong mắt toát ra ý cười vui sướng: “Thật ra không khó làm, nhưng nguyên liệu chính huyết heo cần phải mới, tốt nhất lâý huyết khi heo còn sống, nếu không máu không mới sẽ đông lại, vị rất kém.”

Hứa Thiên Hạc nghe xong lập tức hết muốn ăn: “Anh mua ở lò mổ à?”

“Lò mổ……” Ánh đèn trắng nhợt nhạt, vẻ tươi cười của hắn thêm một phần yêu dị: “Xem như vậy đi, luyện ngục của kẻ yếu.”

Nghe vậy, trong lòng cô rợn cả tóc gáy.

Cách nói của anh có chút quỷ dị, thiếu đi sự ấm áp của người.

Tiếp theo, hắn cúi sát vào tai cô như trêu đùa, thì thầm: “Còn nữa, phải chọn con heo khoẻ mạnh mới được, yếu quá không đáng mua.” Hắn lại đổi giọng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đừng để mấy ông đồ tể lừa nha.”

Hứa Thiên Hạc nghe không quá thoải mái: “Lần sau em đi mua cùng anh. Đúng rồi, anh thấy điện thoại của em ở đâu không?”

“Sao thế, mới xuống giường đã muốn làm việc?” Hắn oán trách, chạm nhẹ vào chóp mũi cô.

“Nếu có đồng nghiệp tìm em, em cần phải trả lời bọn họ.”

“Không cần để ý họ, anh đã xin nghỉ giúp em rồi, trong khoảng thời gian này em chỉ cần chuyên tâm tĩnh dưỡng.”

Hứa Thiên Hạc dừng bước, biểu cảm không cao hứng rõ ràng.

Kỳ Ngôn thấy thế, bất đắc dĩ thở dài.

Cô chính là như vậy, một khi nhận định vấn đề sẽ không dễ dàng thay đổi, nếu không hắn đâu cần lì lợm la liếm suốt ba tháng mới theo đuổi thành công.

Kỳ Ngôn từ túi quần lấy điện thoại đưa cho cô: “Chịu thua em rồi. Nhưng phải đáp ứng anh, trả lời xong phải nghỉ ngơi, không được cậy mạnh.”

Cô suy nghĩ một lát, gật đầu đáp ứng.

Người bệnh không thể tùy hứng.

Khi nhận lại điện thoại cô sửng sốt, dấu tay máu ngày đó lưu lại anh đã lau khô: “Anh giúp em xin nghỉ bao lâu?”

“Hai tuần.” Hắn câu môi cười.

“Hai tuần?! Vậy trước đó em đã hôn mê bao lâu?”

“Không sai biệt lắm ba ngày, đến tối ngày thứ ba em mới tỉnh lại uống cháo.”

Cô vội vàng khởi động máy, có không ít tin nhắn WeChat và cuộc gọi nhỡ mới. May mắn phần lớn đồng nghiệp hỏi thăm, không có tin tức nhiệm vụ mới.

Đáng tiếc là giữa lời hỏi thăm của lão Trần và Hà Tuyết Lê, không có xuất hiện tin tức gì về việc phá án.

Cô thất vọng trở lại phòng ngủ.

“Nhớ rõ lời hứa với anh, không thể xem điện thoại quá lâu.”

“Biết rồi mà.”

Chờ hắn tắt đèn rời đi, cô như bé gái không chịu nghe lời người lớn, lén lấy điện thoại từ dưới gối đầu, dùng chăn che đầu, che lại ánh sáng điện thoại.

Cô mở ứng dụng bản đồ, tra tìm vị trí các lò mổ trong thành phố.

Lò mổ gần nhất nằm ở vùng ngoại ô một huyện khác, lái xe mất khoảng một giờ.

Nếu Kỳ Ngôn lái xe đến lò mổ mua huyết heo, cả đi lẫn về phải mất hai giờ. Cô nhớ lần nào tỉnh lại ăn cháo cũng là lúc sáng sớm, chẳng lẽ anh đi vào lúc rạng sáng?

Vì chăm sóc bệnh nhân như cô mà thời gian anh nghỉ ngơi rất ít.

Nếu là một hoa hoa công tử ham mới mẻ, sao có thể tốn tâm tư chiếu cố cô như thế, sao có thể rạng sáng chạy ra cửa mua huyết heo.

Lần tới nói chuyện phiếm cùng khuê mật phải phản bác cậu ấy ra trò.

Hứa Thiên Hạc nhét điện thoại trở lại dưới gối đầu, an tâm ngủ.

Giấc ngủ dần chuyển từ sâu thành nông, giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, cô mơ hồ nghe thấy có tiếng người ra khỏi nhà.

Cô theo thói quen mò tìm di động xem thời gian.

Mới rạng sáng hơn 1 giờ.

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Không phải máu từ bạn trai đâu ( đầu chó )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play