Editor: Daisy thích ăn ghẹ

Đêm nay ánh trăng trong vắt chiếu rọi, phủ lên Lục Sanh một lớp ánh bạc mờ ảo.

Mái tóc đen dày của cô gái được búi lỏng, chỉ có hai lọn tóc mái xoăn nhẹ buông xuống hai bên. Kiểu tóc đơn giản kết hợp với đôi bông tai tua rua đính đá quý hơi khoa trương, làm tôn lên khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn của cô càng thêm nhỏ.

Ngẩng đầu lên, một chiếc váy dạ hội đuôi cá bằng lụa màu xanh đậm, hai dây kiểu Pháp vắt qua bờ vai nhỏ nhắn tròn trịa, tôn lên phần cổ trắng ngần xinh đẹp và xương quai xanh tinh tế.

Chất liệu vải mềm mại, óng ả của chiếc váy ôm sát cơ thể, tạo nên một đường cong quyến rũ. Điều đáng kinh ngạc là phần lưng váy được thiết kế hở, để lộ một mảng lưng tuyệt đẹp của cô gái.

Hai dải dây đính đá lấp lánh mảnh mai đan chéo kéo dài đến hõm eo, nâng đỡ một chiếc nơ siêu lớn, nhiều lớp chồng lên nhau, tinh xảo và cầu kỳ, như thể được đính đầy những vì sao vụn vặt lấy từ dải ngân hà, mỗi khi chuyển động lại lấp lánh ánh nước.

“Trời ơi Thiên Nhu, anh cả cậu kiếm đâu ra ngôi sao nào làm bạn nhảy thế?” Đường Y Y há hốc mồm kinh ngạc: “Cô gái này đẹp quá đi mất!”

“Đẹp không phải là vấn đề chính, cô ấy đang mặc chiếc váy ‘Nàng tiên cá biển sâu’ do phu nhân Tường Vy thiết kế trước khi ẩn cư phải không?? Bộ váy này không phải đã được Ellison mua với giá tám triệu để sưu tầm sao, sao lại mặc trên người cô ấy?”

“Chắc chắn là Ellison đã cho cô ấy mượn váy mặc rồi. Mấy cậu không nhìn ra sao, trang điểm và tạo kiểu tóc của cô gái này hôm nay, nhìn một cái là biết là do Ellison làm mà.”

“Đây là tiểu thư nhà nào mà có đẳng cấp thế?” Lâm Nhã há miệng: “Xinh đẹp và khí chất như vậy, lại còn có mối quan hệ thân thiết với Ellison, chúng ta lại chưa từng nghe nói đến, chẳng lẽ là vừa mới về nước?”

Toàn bộ khách khứa trong bữa tiệc đều lộ vẻ kinh ngạc, Đường Y Y và những người khác cũng xì xào bàn tán.

Chỉ có Lục Thiên Nhu có chút đứng không vững, lẩm bẩm không thể tin nổi: “Cái này, cái này sao có thể…”

Phó Sâm rõ ràng cũng bị kinh ngạc, nhưng cúi đầu nhìn thấy Lục Thiên Nhu sắc mặt trắng bệch, lập tức đỡ lấy cô ta, lo lắng nói: “Em sao vậy Thiên Nhu, không khỏe sao?”

Lục Thiên Nhu cắn chặt môi, khó nhọc nói: “Em không sao.”

“Không sao là tốt rồi.” Phó Sâm không kìm được lại ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh Lục Cảnh Ngôn: “Mà này, cô gái này là người quen của anh cả em à, sao trước đây anh chưa từng gặp nhỉ?”

Tuy nhiên, trong lúc anh ta đang nói chuyện, cô gái đang là tâm điểm chú ý của mọi người lại nói vài câu với Lục Cảnh Ngôn, rồi đi về phía họ.

“Em gái.” Lục Sanh nở một nụ cười nhẹ: “Chị từ chỗ Ellison ra vừa hay gặp anh cả ở gần đó, nên anh ấy đi cùng chị sang đây.”

Giọng điệu của cô gái dịu dàng và lễ phép: “Em và mẹ đến sớm, chắc chị không bị muộn đâu nhỉ?”

Em gái? Anh cả? Mẹ?

Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ.

“Cô, cô không phải là Lục Sanh đến từ vùng quê đó chứ?!” Đường Y Y hoàn toàn kinh ngạc, lắp bắp nói.

“Bạn của Thiên Nhu sao?” Lục San rất lịch sự đưa tay ra: “Chào các em, chị tên là Lục Sanh, rất vui được làm quen với các em.”

Dường như đã nhấn nút tạm dừng, nhìn cô gái khí chất quý phái trước mắt, những tiểu thư vốn đang xì xào bàn tán lúc nãy đều không thốt nên lời.

Nhưng người sốc nhất, là Phó Sâm.

“Cô nói, cô là Lục Sanh?” Phó Sâm cả người như động đất, mắt và giọng nói đều tràn đầy kinh ngạc.

“Ừm?” Lục San giả vờ không quen biết chàng trai trước mặt: “Xin hỏi anh là…”

Đánh chết Phó Sâm cũng không thể ngờ, Lục Sanh lại trông như thế này.

Trắng trẻo mảnh mai, khí chất thoát tục, ngũ quan tinh tế, hoàn toàn không giống cái vẻ quê mùa bẩn thỉu hôi hám mà anh ta tưởng tượng chút nào!

Đây chính là vị hôn thê mà ông nội đã định cho anh ta sao?

Đối diện với ánh mắt có chút ngơ ngác nhưng trong veo của cô gái, Phó Sâm không tự chủ được nín thở, bất ngờ không thốt nên lời.

Thấy Phó Sâm nhìn Lục San chằm chằm, Lục Thiên Nhu tức đến run cả vai, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.

“Chị à, chiếc váy này chị lấy ở đâu vậy, em nhớ mẹ đã chọn cho chị một chiếc váy khác mà.”

“À..” Lục San cúi đầu nhìn chiếc váy trên người mình: “Chiếc váy này là sau khi hai người đi, một người anh tên Ellison đã giúp chị chọn, trang điểm và tạo kiểu tóc cũng là anh ấy làm cho chị.”

“Một người anh tên Ellison?” Lâm Nhã không kìm được hỏi: “Chị không quen Ellison sao?”

Lục Sanh trông có vẻ rất thành thật lắc đầu: “Không quen.”

“Vậy sao anh ấy lại giúp chị trang điểm và làm tóc?” Lâm Nhã hít sâu một hơi: “Hơn nữa Ellison xưa nay coi thiết kế của phu nhân Tường Vy là báu vật, sao lại dễ dàng cho người lạ mượn váy mặc chứ?”

“Ellison nói, hôm nay anh ấy gặp chị thấy có duyên, nghe nói tối nay chị phải tham gia tiệc, nên đã chủ động giúp chị chọn váy và làm tóc.”

“Hơn nữa em gái đừng lo, Ellison không đòi chị tiền, anh ấy nói chỉ cần tiệc kết thúc, chị mang váy trả lại cho anh ấy là được.”

Lại có chuyện tốt như vậy sao??

Được Ellison trang điểm và làm tóc miễn phí, lại còn được mặc miễn phí chiếc váy dạ hội phiên bản giới hạn do phu nhân Tường Vy thần bí thiết kế, những chuyện tốt như vậy sao họ chưa từng gặp bao giờ!

Nhưng nghĩ đến đây, mấy người này lại cảm thấy thoải mái hơn.

“Thảo nào lại đẹp đến thế.” Đường Y Y khẽ hừ một tiếng: “Ellison xưa nay có tài năng biến hóa mục nát thành kỳ diệu, đến cả cô gái xấu xí cũng có thể biến thành đại mỹ nhân dưới tay anh ấy.”

“Nhưng mà chị từ nhỏ sống ở nông thôn, da chắc phải xấu lắm nhỉ.” Đường Y Y khinh miệt liếc nhìn Lục Sanh: “Vậy mà không hề bị mốc phấn hay trôi phấn, Ellison đúng là ngày càng lợi hại.”

Trong nhận thức của Đường Y Y, những gia đình thượng lưu như họ coi trọng nhất là xuất thân.

Một đứa con riêng như Lục Sanh căn bản không thể lên mặt, thậm chí không xứng đứng cùng họ ở đây.

Lục Sanh vừa nãy xuống xe đã chiếm hết mọi sự chú ý, nhận được ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, cô ta không hề hay biết cũng đi theo khen ngợi, nghĩ đến là lại tức.

Cô ta nói những lời này là muốn châm biếm Lục Sanh, nhưng Lục Sanh lại vô tội mở lời: “Không có.”

Đường Y Y cau mày: “Cái gì? Không có?”

“Ý chị là.” Lục Sanh giọng điệu ngây thơ, xoa xoa mặt mình: “Ellison chỉ giúp chị kẻ lông mày và son môi, không dùng phấn nền, nên sẽ không xuất hiện tình trạng như em nói đâu.”

“Hả?” Đường Y Y lại một lần nữa trừng lớn mắt.

Trời đất ơi, khuôn mặt trắng nõn mịn màng không chút tì vết này, cô lại bảo tôi đây là mặt mộc của một người nhà quê ư?

Bọn họ ngày nào cũng dùng mỹ phẩm dưỡng da hàng chục ngàn, định kỳ đến thẩm mỹ viện siêu đắt tiền để chăm sóc và tiêm chích, cũng không thể có được hiệu quả như thế này.

Đường Y Y bị nghẹn lời, tức đến đỏ cả mặt.

“...”

Lục Thiên Nhu từ nãy đến giờ vẫn bị ngó lơ, khách khứa trong hội trường đến giờ vẫn còn nhiều người lén lút nhìn Lục Sanh, rồi thì thầm bàn tán điều gì đó.

Bao nhiêu năm nay, rõ ràng cô ta mới luôn là người thu hút ánh nhìn nhất trong những buổi tiệc như thế này, giờ đây lại trở thành phông nền cho Lục Sanh.

Móng tay mới làm hôm nay của Lục Thiên Nhu suýt nữa cắm vào thịt.

“A Sâm, màn biểu diễn mở màn sắp bắt đầu rồi, anh có thể đi chuẩn bị cùng em không?” Lục Thiên Nhu kéo tay Phó Sâm, dịu dàng nói.

“À, được.”

Phó Sâm và Lục Thiên Nhu đã hẹn hò gần nửa năm, xưa nay luôn chiều chuộng Lục Thiên Nhu và rất nuông chiều cô ta.

Mặc dù đúng là bị Lục Sanh làm cho kinh ngạc một phen, nhưng trong lòng anh ta, Lục Sanh tuyệt đối không thể sánh bằng Lục Thiên Nhu.

Dù sao Thiên Nhu mới là tiểu thư chính thức của nhà họ Lục, lại xinh đẹp học giỏi, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, một đứa con riêng lớn lên ở nông thôn sao có thể so sánh được.

Thấy Phó Sâm đồng ý, Lục Thiên Nhu nở nụ cười trên môi, khoảnh khắc quay lưng lại thì khóe môi lập tức cụp xuống, lộ ra vẻ mặt có chút âm trầm.

Cho dù được Ellison làm cho đẹp đến thế nào thì sao, cô ta từ nhỏ đã được nhà họ Lục đào tạo kỹ lưỡng với đủ loại tài năng, mười hai tuổi đã đạt piano cấp mười.

Lục Sanh này biết tài năng gì, thổi sáo ư? E rằng lớn chừng này còn chưa từng nhìn thấy một cây đàn piano thật sự nữa là.

Đợi lát nữa cô ta lên sân khấu biểu diễn, tất cả ánh mắt sẽ lại tập trung vào cô ta. Cô ta muốn Lục Sanh thấy, giữa họ không chỉ khác biệt ở một chiếc váy đâu.

Đồng thời.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn được đẩy vào một góc hội trường, ánh mắt anh ta dừng lại trên người cô gái, đồng tử khẽ co lại.

Chính là cô ấy.

Cô gái đã cưỡng hôn mình bên đường ngày hôm qua, quả nhiên là đứa con riêng của nhà họ Lục vừa được đón về thành phố Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play