Editor: Daisy thích ăn ghẹ
Cố Chấp đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói run rẩy: “Cô quen Bạch Tường? Cô ấy muốn cô đến tìm tôi làm cái gì?”
“Lúc trước tôi vẫn luôn sống ở vùng quê.” Lục Sanh nói: “Chị Bạch Tường năm ngoái đến ngôi làng của tôi, đã ở trong căn nhà gỗ trên núi của chúng tôi một năm.”
“Sống một năm?” Cố Chấp như ngừng thở, lập tức hỏi: “Vậy bây giờ cô ấy…”
“Chị ấy đã rời đi rồi, cũng không để lại phương thức liên lạc.” Lục Sanh nói xong, trong mắt Cố Chấp có một chút hy vọng liền ảm đạm đi.
“Lúc chị ấy đi đã đem hết đồ đi theo cùng, căn nhà gỗ kia cũng phá bỏ. Chị ấy nói, chị ấy không thích ở một chỗ quá lâu.”
Cố Chấp mím môi.
Đây thật sự là lời mà Bạch Tường có thể nói. Từ trước đến nay cô ấy luôn tùy hứng chán ghét sự gò bó, người khác thậm chí còn khó mà theo kịp bước chân của cô ấy.
“Cô vừa nói là cô ấy muốn cô đến tìm tôi, là có chuyện gì sao?” Cố Chấp lúc này mới đánh giá cô gái, nhìn thấy cô ăn mặc bình thường lại có khí chất độc đáo.
“Chị ấy trước khi đi nói, nếu về sau tôi đến thành phố Giang cần giúp đỡ, có thể đến Crystal, tìm một anh trai tên tiếng Anh là Ellison.”
Lục Sanh nhu thuận nói: “Chị ấy còn nói, chỉ cần tôi đem câu kia viết lên tờ giấy đưa cho anh ấy, anh ấy sẽ giúp em.”
[In the tiger sniffs the rose]
Đây là câu thơ cô ấy từng đọc cho anh ấy nghe khi anh ấy hoang mang nhất, sau này câu thơ này được anh ấy xăm lên vai phải.
Nội dung trên tờ giấy viết cái gì cũng không phải điều quan trọng. Điều quan trọng là nguyện vọng của cô, anh ấy vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt.
Cố Chấp đứng thẳng người lên: “Cô ấy muốn cô đến tìm tôi, rõ ràng là rất coi trọng cô. Cần tôi làm gì, cô cứ nói với tôi là được. Tôi chỉ hy vọng…cô có thể đáp ứng với tôi một chuyện.”
Lục Sanh nháy mắt: “Chuyện gì?”
Cố Chấp lấy danh thiếp từ trong chiếc ví ra, đưa qua cho cô nói: “Nếu có một ngày cô ấy liên hệ, phiền cô đem số điện thoại của cô ấy nói cho tôi. Mặc kệ cô muốn cái gì, tôi đều có thể báo đáp cô.”
Lục Sanh dừng lại một chút, nhận lấy danh thiếp, ngước đôi mắt trong suốt: “Được, tôi nhớ rồi.”
Tình yêu của chàng trai vẫn thuần khiết, chỉ là, Bạch Tường đã chết rồi.
Làm những việc này đã không còn ý nghĩa nữa.
Lục Sanh nói với Cố Chấp rằng cô là người nhà họ Lục, tối nay sẽ tham dự tiệc từ thiện của nhà họ Phó, cô không biết trang điểm và trang phục thế nào mới phù hợp.
“Yên tâm đi, cứ giao cho tôi.” Cố Chấp đáp lời.
Khi các nhà tạo mẫu tóc và nhân viên khác của Crystal nhìn thấy Ellison dẫn một cô gái mặc áo thun dài cũ kỹ và quần jean vào phòng tạo mẫu riêng của mình, tất cả đều sốc đến mức không nói nên lời.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?! Cô gái đó không phải vẫn đang xếp hàng chờ nhà tạo mẫu tóc bình thường sao, sao lại là Ellison ra tiếp cô ta??”
“Đúng vậy, cô gái đó hình như là người nhà họ Lục thì phải, nghe cô ấy gọi bà Lục là mẹ, nhưng bà Lục lại thờ ơ với cô ta, rõ ràng là cố ý lạnh nhạt.”
“Đúng đúng, bà Lục và cô Lục đều đã làm xong tạo hình và đi rồi, bỏ cô ta một mình ở đây, tôi cứ tưởng cô ta phải mặc cái váy hồng cánh sen xấu xí đó đi dự tiệc chứ.”
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, cô gái đó trông bình thường như vậy, vậy mà lại có quan hệ với giám đốc của chúng ta. Phải biết là trước đó ảnh hậu Chu đã ra giá một triệu để giám đốc của chúng ta chỉ đạo tạo hình thảm đỏ, giám đốc còn không đồng ý đấy.”
Các nhân viên bàn tán xôn xao, đồng loạt nhìn về phía phòng tạo mẫu đang đóng chặt cửa, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
[Biệt thự nhà họ Phó]
Buổi tiệc từ thiện của nhà họ Phó tối nay được tổ chức tại sân ngoài trời của biệt thự cũ của nhà họ Phó.
Tiệc chính thức bắt đầu lúc bảy rưỡi, khách khứa đã bắt đầu đến từ bảy giờ.
Bãi cỏ xanh mướt rộng lớn và hồ bơi khổng lồ, những chiếc đèn pha lê đắt tiền rực rỡ xua tan bóng đêm, những người phục vụ mặc đồng phục thắt cà vạt bưng khay rượu đi lại giữa đám đông.
Những người đàn ông mặc vest chỉnh tề và phụ nữ ăn mặc lộng lẫy nở nụ cười duyên dáng, cụng ly trên con đường rải sỏi, trông nói cười rất vui vẻ.
Bên cạnh đài phun nước phong cách Tây Âu cổ điển, một nhóm các tiểu thư nhà giàu vây quanh đặc biệt thu hút sự chú ý, các cô gái ai nấy đều ăn mặc chỉn chu, khí chất quý phái.
“Wao, Thiên Nhu, trang điểm và tạo hình của cậu hôm nay đẹp quá! Chiếc váy này là mẫu cao cấp mới ra của Sunshine mấy tháng trước phải không, đẹp thật đấy.”
“Đúng vậy.” Lục Thiên Nhu nói một cách tao nhã: “Với lại trang điểm và tạo hình hôm nay là do Jasmyn của Crystal đặc biệt làm cho tớ, nên rất hợp với tớ.”
“Jasmyn? Cô ấy là nhà tạo mẫu tóc có địa vị chỉ sau Ellison ở Crystal đấy, nghe nói lịch trình của cô ấy rất khó đặt đấy!”
“Cũng tạm thôi... nhưng cô ấy đúng là khá kén khách.” Lục Thiên Nhu chớp mắt, vẻ mặt có vẻ khiêm tốn nhưng thực chất không giấu được sự tự hào.
“Những người có tài năng đều như vậy thôi, như Ellison ấy, có trả tiền cũng không mời được, không biết khách hàng nào mới có thể lọt vào mắt anh ấy nữa.”
“Mà nói đến, Thiên Nhu, cô chị gái lớn lên ở nông thôn của cậu hình như hôm qua đã đến Thành phố Giang rồi phải không?” Một cô gái tên Đường Y Y nói, “Nghe nói tiệc tối nay nhà họ Phó cũng mời cô ta, cô ta đâu rồi?”
Vừa nhắc đến Lục Sanh, vẻ mặt Lục Thiên Nhu cứng lại, nhưng rất nhanh lại mỉm cười dịu dàng: "Hôm nay mẹ tớ cũng đưa cô ấy đến Crystal, chắc là chưa trang điểm xong, nên vẫn chưa đến chăng.”
“Cô ta cũng đến Crystal sao? Dì Giang đúng là nhân từ và chu đáo thật, đối xử tốt với một đứa con riêng không ra gì như vậy.”
Đường Y Y bĩu môi: “Nhưng mà cũng đúng, cái loại nhà quê đó mà không sửa soạn gì mà đến đây, thì cũng làm mất mặt nhà họ Lục của các cậu thôi.”
Một cô gái khác tên Lâm Nhã nói: “Tớ nói này, Thiên Nhu, cậu cũng thật là xui xẻo. Rõ ràng bao nhiêu năm nay, cậu là tiểu thư duy nhất của nhà họ Lục, được năm người anh chiều chuộng, kết quả là cái đồ nhà quê đột nhiên xuất hiện lại trở thành chị gái cậu.”
“Điều kỳ cục nhất là, con tiện nhân này lại còn có hôn ước với Phó Sâm nữa chứ.” Lâm Nhã khinh bỉ tặc lưỡi: “Thật không biết ông cụ Phó nghĩ gì nữa, cái loại con gái không ra gì này có điểm nào có thể sánh bằng cậu chứ. Nếu Phó Sâm thực sự từ bỏ cậu mà cưới cô ta, thì đúng là làm cả giới phải cười rụng răng.”
“Tôi mới không thể từ bỏ Thiên Nhu!” Các cô gái đang nói qua nói lại, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam có chút tức giận.
“A Sâm?”
Lục Thiên Nhu ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn chàng trai có dáng người cao ráo, tóc vuốt ngược bảnh bao, đang tiến về phía mình.
“Lục Sanh là cái thứ gì, một đứa con riêng lớn lên ở nông thôn, cũng không nhìn lại thân phận của mình là gì, thật sự nghĩ mình có thể xứng với tôi mà vào được nhà họ Phó sao.”
Phó Sâm hừ lạnh một tiếng, ôm vai Lục Thiên Nhu kiên định nói: “Thiên Nhu em yên tâm, sau khi buổi đấu giá kết thúc anh sẽ nói với ông nội, bảo ông ấy hủy hôn ước cho anh. Đời này ngoài em ra, anh tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ nào khác!”
Ấn tượng của Phó Sâm về người nhà quê vẫn còn dừng lại ở hình ảnh những phụ nữ nông thôn thời tám chín mươi trên phim truyền hình, mặt mũi đen nhẻm, cày cuốc vất vả.
Mặc dù anh ta chưa nhìn thấy Lục Sanh, nhưng đã hình dung ra cô gái dáng người nhỏ bé khô khan, da đen sạm thô ráp, mặt có hai vệt đỏ như cao nguyên, nói chuyện thì rụt rè.
Không chừng còn không biết nói tiếng phổ thông, nói giọng địa phương quê mùa kinh khủng, trên người có thể còn có mùi hôi thối, có lẽ đến gần cũng khiến người ta muốn nôn...
Phó Sâm còn chưa nghĩ xong, thì nghe Đường Y Y chỉ vào lối vào nói: “Này, Thiên Nhu, đó không phải là anh cả của cậu sao, hôm nay anh ấy còn dẫn bạn gái đến à?”
Anh cả cũng đến sao?
Không phải nói tối nay bận việc nên không đến dự tiệc sao.
Lục Thiên Nhu có chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn, lại thấy Lục Cảnh Ngôn sau khi bước xuống từ chiếc Mercedes, rất lịch thiệp đưa tay vào trong xe.
Một bàn tay đeo găng tay lụa đen dài khẽ đặt lên tay anh, ngay sau đó, cô gái bên trong xe nghiêng người bước xuống.
Không biết tại sao, khu vườn vốn ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh, rất nhiều người đều không tự chủ được hoặc không hiểu tại sao lại nhìn về phía đó.
Khi Lục Thiên Nhu nhìn rõ người bước xuống xe, cả người cô ta trợn tròn mắt, ly rượu trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
====
Editor vừa edit vừa hóng diễn biến câu chuyện, rốt cuộc là Lục Sanh sẽ công lược hết mấy anh trai này như thế nào đây nhỉ?
Mọi người nếu thấy hay ủng hộ tui bằng cách vote nha, có chỗ nào edit lỗi cmt tui sửa liền, cám ơn mn rất nhiềuuuuu