Editor: Daisy thích ăn ghẹ
Lệ Mộ Trầm có chút kinh ngạc.
Cô gái này dường như không hề bị ảnh hưởng bởi sát khí của anh, ngược lại còn rạng rỡ hơn.
Anh vô thức nắm chặt đồng xu một đồng trong túi áo vest, lần đầu gặp mặt cô đã cưỡng hôn anh, đưa cho anh một đồng, còn nói lần sau gặp lại sẽ báo đáp phần còn lại.
Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi.
Anh muốn xem, cô bé gan cùng mình này, lát nữa sẽ dùng gì để báo đáp anh.
Thật ra, ngay khoảnh khắc Lệ Mộ Trầm bước vào hội trường, Lục Sanh đã cảm nhận được hơi thở của anh.
Ngẩng đầu lên, xuyên qua đám đông ồn ào, Lục Sanh hướng ánh mắt về phía người đàn ông ở góc khuất.
Người đàn ông ngồi thẳng trên xe lăn, tay phải đặt trên tay vịn bên cạnh xe lăn, một vệ sĩ cung kính đứng phía sau anh.
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, dù ngồi trên xe lăn, nhưng xét về độ dài, ước tính chiều cao ít nhất cũng phải một mét tám lăm.
Bộ vest sọc đen cao cấp tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon, dù khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, nhưng ánh mắt lại u tối và sâu thẳm.
Xung quanh toát ra khí chất hung hãn, hơi thở lạnh lùng và mạnh mẽ, khiến người ta phải khiếp sợ.
Quả không hổ danh là người sinh ra đã mang sát khí, hoặc là chết yểu, hoặc là rồng trong loài người. Tuy vẫn chưa biết thân phận của người đàn ông này, nhưng nhìn qua đã biết là một đại gia đích thực.
Lục Sanh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi chân dài thon gọn được bọc trong chiếc quần tây đen tuyền của người đàn ông.
Thì ra anh là người tàn tật.
Lần đầu gặp mặt đối phương ngồi trong xe, hơn nữa lúc đó cô quá yếu ớt, đến nỗi không hề nhận ra.
Cảm nhận được ánh mắt của cô gái, Lệ Mộ Trầm mím môi mỏng, ánh mắt lập tức lạnh đi.
Cô đang nhìn chân của anh.
Và cứ nhìn chằm chằm.
Vậy, cô cũng giống như những người khác, sẽ nhìn anh với ánh mắt kỳ thị vì đôi chân tàn tật của anh sao?
Ngay khi Lệ Mộ Trầm nhíu mày, giây tiếp theo, cô gái lại đột nhiên xuyên qua đám đông, đi về phía anh.
Vốn dĩ ánh mắt của mọi người đều bị Lục Sanh thu hút, khi cô ấy di chuyển, mọi người mới nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở góc khuất.
Nhiều người trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lệ Mộ Trầm cũng đến dự tiệc!
Nhà họ Lệ có quyền lực thống trị thành phố Giang, các gia tộc khác căn bản không thể sánh bằng. Lệ Mộ Trầm, người thừa kế duy nhất của nhà họ Lệ, càng không ai không biết, không ai không hay.
Nhưng điều khiến mọi người khiếp sợ không phải là tài sản hay quyền lực của Lệ Mộ Trầm, mà là khí chất như Diêm Vương sống của vị nhà họ Lệ này.
Bất kể vẻ mặt không cảm xúc hay hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông, đều hiển nhiên viết rõ bốn chữ lớn – Người lạ chớ đến gần.
Thành phố Giang từ lâu đã có lời đồn, ngoài trợ lý của Lệ Mộ Trầm ra, ai dám tiến gần Lệ Mộ Trầm trong vòng một mét đều sẽ bị vệ sĩ ném thẳng ra ngoài.
Từng có phụ nữ muốn tiếp cận Lệ Mộ Trầm, mơ tưởng trở thành phu nhân Lệ, nhưng còn chưa đến trước mặt Lệ Mộ Trầm, một khẩu súng sáng loáng đã trực tiếp chĩa vào cô ta, dọa cho cô gái xinh đẹp đó sợ đến chân mềm nhũn, khóc thảm thiết ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, người thừa kế hào môn kim cương độc thân quyền lực nhất thành phố Giang này, không còn người phụ nữ nào dám tiếp cận, thậm chí có phụ nữ nhìn thấy anh còn vội vàng trốn tránh thật xa.
Ai dám lại gần chứ, cho dù theo được vị thiếu gia này thì có tám đời tiền không xài hết, nhưng tiền quan trọng hay mạng quan trọng?
Giới thượng lưu nhà họ Giang còn truyền tai nhau rằng, Lệ Mộ Trầm chắc chắn là trong vụ tai nạn xe hơi đã bị thương ở chỗ đó, căn bản là không còn được nữa. Không tiếp cận phụ nữ là vì sợ sự thật bị lộ ra ngoài.
Cũng có người nói Lệ Mộ Trầm là kẻ biến thái tâm lý, ban ngày thì người lạ chớ đến gần, buổi tối lại dắt người xuống tầng hầm, trói lại bằng còng tay và roi da.
Tóm lại là có đủ thứ lời đồn, chung quy lại chỉ có một câu, nhất định phải tránh xa vị thiếu gia này, nếu không chết cũng không biết chết thế nào.
Thật không may, cô con gái riêng mới đến của nhà họ Lục này, quả thực là người không biết không sợ.
Nhìn thấy Lục Sanh cứ thế đi thẳng về phía Lệ Mộ Trầm, tất cả những người có mặt đều trừng to mắt.
Lần này có trò hay để xem rồi.
Thực ra, ngay khi Lục Sanh đi về phía này, vệ sĩ đã cau mày vô thức chuẩn bị ngăn cản rồi.
Lệ Mộ Trầm vẫn dõi theo cô gái đang đi tới, tay phải hơi nâng lên, ra hiệu cho vệ sĩ lùi lại.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.”
Lục Sanh đứng yên trước xe lăn của Lệ Mộ Trầm, mày mắt cong cong, trong mắt hiện lên ý cười.
Lệ Mộ Trầm nhìn rõ khuôn mặt của Lục Sanh, đôi mắt vốn luôn tĩnh lặng cũng pha chút kinh ngạc.
Chiều tối hôm qua gặp lần đầu, cô gái vô cùng chật vật, mặt mũi và người đều bẩn thỉu, anh thậm chí còn nhầm cô thành ăn mày.
Nhưng bây giờ, khí chất của cô trông cao quý đến thế, vẻ đẹp cũng mê hoặc lòng người.
Sự tương phản mạnh mẽ so với hôm qua, khiến người ta ấn tượng hơn là chỉ nhìn thấy cô bây giờ.
Lệ Mộ Trầm không nói gì, khí chất vẫn lạnh lùng như thường lệ, giữa lông mày toát ra vẻ nghiêm nghị.
Nếu là cô gái nhút nhát, e rằng bây giờ đã sợ đến run chân rồi, nhưng Lục Sanh lại như thể không cảm nhận được sự lạnh lùng của người đàn ông, trên mặt không chút sợ hãi.
Đường Y Y trong đám đông không kìm được cằn nhằn.
“Tôi nói cô Lục San này điên rồi sao? Lần đầu tiên tham dự tiệc mà dám lao thẳng về phía thiếu gia Lệ, cô ta thật sự không sợ chết!”
“Cô ta lại dám chạy đến trước mặt thiếu gia Lệ bắt chuyện, tôi thấy, giây tiếp theo vệ sĩ sẽ ném cô ta ra ngoài rồi!”
Không chỉ là bắt chuyện.
Thấy Lệ Mộ Trầm không phản ứng, Lục Sanh lại trực tiếp cúi người xuống, đưa ngón tay mảnh khảnh chọc chọc vào chân người đàn ông: “Chân anh... bị sao vậy?”
Lục Sanh chớp mắt, dường như mình chỉ hỏi một câu hỏi bình thường.
Tuy nhiên, tất cả mọi người trong buổi tiệc, bao gồm cả vệ sĩ phía sau Lệ Mộ Trầm, đều trực tiếp chết lặng.
Trời ơi, cô gái này không muốn sống nữa sao??
Chưa từng có ai dám đối xử với Lệ Mộ Trầm như vậy, lại còn trực tiếp hỏi thẳng câu hỏi đó.
Phải biết rằng đôi chân tàn tật luôn là vùng cấm không thể nhắc đến của Lệ Mộ Trầm, ai chạm vào người đó chết.
Lệ Mộ Trầm hít một hơi thật sâu, đột nhiên lạnh lùng nói ra hai từ: “Tai nạn xe hơi.”
Thì ra là do chấn thương bên ngoài.
Lục Sanh khẽ nhíu mày, giây tiếp theo lại làm một hành động càng khiến mọi người kinh ngạc hơn, cô ấy trực tiếp đặt tay lên đùi người đàn ông, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đùi người đàn ông vẫn săn chắc và có cơ bắp, không hề yếu ớt, có thể thấy dù luôn ngồi xe lăn, anh ấy vẫn kiên trì tập luyện và phục hồi chức năng.
Tê liệt có lẽ là do chấn thương dây thần kinh ở chân trong vụ tai nạn xe hơi, nếu là trong tình trạng hồn lực dồi dào, cô hẳn có thể trực tiếp giúp anh ấy phục hồi.
Nhưng với tình trạng hiện tại của cô, nhiều nhất chỉ có thể giúp anh khôi phục một chút cảm giác, vì vậy Lục Sanh không khỏi nheo mắt lại.
Tay tiếp tục di chuyển vào phía trong đùi, ngay khi sắp chạm đến chỗ sâu nhất, người đàn ông vốn im lặng nãy giờ đột nhiên nắm lấy cổ tay cô ấy.
Lệ Mộ Trầm ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: “Cô... đang làm gì thế?”
==============
Hoàn thành 10 chương ngày hôm nay rồi. Ngày mai tui up tiếp 10 chương nữa nhé, mọi người đợi tui nhennnn