Editor + Beta : Daisy thích ăn ghẹ

Giang Thành, về đêm.

Con hẻm nhỏ hẻo lánh và đổ nát, ban ngày ít người qua lại, ban đêm càng tĩnh mịch sâu thẳm, không thấy bóng người.

Ánh trăng lạnh lẽo đổ xuống con đường đá lát đầy rêu phong. Con mèo hoang đang kiếm ăn cúi đầu ngửi, rồi đi sâu vào trong hẻm.

Chưa đầy vài giây, con mèo không biết nhìn thấy gì, đồng tử đột nhiên mở lớn, sợ hãi cong lưng.

Trước mặt nó là một cơ thết thiếu nữ vẫn còn hơi ấm chưa lạnh.

Thân hình gầy gò suy dinh dưỡng, mái tóc dài lộn xộn, chiếc áo phông bẩn thỉu, trên cổ có vết hằn đỏ sưng tấy.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, một cảnh tượng kinh hoàng hơn đã xảy ra, ngón tay của cơ thể đó khẽ động và thực sự mở mắt.

“Mình sống lại rồi?”

Thiếu nữ ở dưới đất từ từ ngồi dậy, đôi môi mỏng nhợt nhạt khẽ hé, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông.

Mái tóc dài đen tuyền, bay lơ lửng trong gió dưới ánh trăng, vừa quỷ dị lại vừa yêu mị.

Tên của cơ thể này là Lục Sanh. Từ nay về sau, đây sẽ là cái tên mới của cô.

Lục Sanh muốn đứng dậy, nhưng cơ thể của nguyên chủ quá yếu ớt, đi đứng còn hơi loạng choạng. Nếu dựa vào hồn lực hiện tại của cô, muốn hồi phục cơ thể bị tổn thương này ít nhất phải mất một tuần.

Quá lâu rồi.

Lúc Lục Sanh cảm thấy thất vọng, chóp mũi cô đột nhiên khẽ động, dường như ngửi thấy gì đó trong không khí, đôi mắt sáng lên ngẩng đầu.

Bên đường, một chiếc Maybach cao cấp màu đen tuyền.

Lệ Mộ Trầm đang ngồi trong xe, đợi trợ lý đi lấy ngọc phỉ thúy về.

Tối mai nhà họ Phó sẽ tổ chức tiệc đấu giá từ thiện, mời các nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành tham gia. Tuy nói là đấu giá, nhưng vật phẩm đấu giá lại là những món đồ riêng mà khách mời tự nguyện quyên góp.

Nhà họ Phó không bỏ ra một xu nào, nhưng lại có được tiếng thơm, cả mặt mũi lẫn thể diện đều có, quả thực là một tính toán rất khôn ngoan.

Những dịp như vậy, Lệ Mộ Trầm xưa nay lười tham gia, huống hồ anh đến cũng chẳng được lòng ai.

Chỉ là nhà họ Lệ và nhà họ Phó có quan hệ thông gia. Vì nể mặt ông cụ Phó, anh cũng phải đến ra mặt và quyên góp đồ.

Cốc cốc.

Khi Lệ Mộ Trầm đang cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên có tiếng gõ cửa sổ.

Vừa ngẩng đầu, anh chợt thấy một thiếu nữ đứng ngoài cửa xe, không khỏi ngây người.

Cô gái trông rất gầy yếu. Khoảng một mét sáu, khuôn mặt chỉ bé bằng lòng bàn tay.

Mái tóc dài rối bời xõa trên vai, mặt và quần áo đều bẩn thỉu, thậm chí không thể nhìn rõ dung mạo thực sự.

Kẻ ăn xin?

Lệ Mộ Trầm khựng lại, giơ tay lấy ví từ túi áo vest ra, rút năm tờ một trăm tệ, mở hé nửa cửa sổ xe rồi đưa ra.

Tuy nhiên, tiền đã đưa ra nhưng cô gái lại không nhận. Trong lúc Lệ Mộ Trầm khẽ nhíu mày nhìn sang, tay anh đột nhiên bị cô gái nắm lấy.

Đồng tử Lệ Mộ Trầm co lại, đột ngột lên tiếng: “Buông ra!”

Không phải vì ghét cô gái bẩn thỉu mà do anh có mệnh Thiên Sát Cô Tinh. Nếu người có thể chất kém chạm vào anh, nhẹ thì tim đập nhanh, nặng thì nhồi máu cơ tim mà chết.

“Không buông.”

Lệ Mộ Trầm ngây người, không ngờ cô gái lại trả lời như vậy. Hơn nữa, sức của cô mạnh đến lạ thường, anh cố sức hất ra mà lại không thể.

“Tôi không muốn tiền.”

Cô gái nắm tay anh nói.

Lúc này Lệ Mộ Trầm mới để ý, mặc dù mặt cô gái dính nhiều bụi nhưng ngũ quan lại rất đẹp. Đặc biệt là đôi mắt trong veo sáng như lưu ly.

“Vậy cô muốn gì?” Lệ Mộ Trầm khựng lại, giọng nói trầm thấp.

“Tôi muốn…” Thiếu nữ đột nhiên nghiêng người lại gần, chỉ thốt ra một từ: “Anh.”

Cái gì?

Sắc mặt Lệ Mộ Trầm cứng đờ, còn chưa kịp hành động, đột nhiên phát hiện cơ thể mình lại không thể cử động được.

Giây tiếp theo, đôi môi cô gái đã phủ lên.

Khoảnh khắc môi chạm môi, Lệ Mộ Trầm mở to hai mắt. Trong mắt anh chỉ có thể thấy hàng mi khẽ rung của thiếu nữ và hơi thở của cô và anh xen lẫn vào nhau.

Sau năm phút, cô gái mới rời khỏi môi anh.

“Không ai nói cho anh biết hôn thì phải nhắm mắt sao?”

“À, đúng rồi, chúng ta cũng không phải là hôn. Cô lẩm bẩm. 

Cô đứng thẳng người dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tóm lại, hôn rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

Nói rồi, Lục Sanh cúi đầu, lục lọi trong túi quần jean cũ kỹ đã bạc màu của mình.

Mãi mới tìm thấy một đồng xu một tệ tồi tàn, cô nhét vào lòng bàn tay người đàn ông.

“Đây là tiền đặt cọc, phần còn lại lần sau gặp mặt sẽ báo đáp anh.”

“À đúng rồi, tôi tên là Lục Sanh. Lục trong đất liền, Sanh trong sênh ca đấy nhé.”

Cho đến khi bóng lưng thiếu nữ hoàn toàn biến mất trước mặt, sức mạnh kiềm chế Lệ Mộ Trầm mới biến mất.

Trợ lý lấy ngọc phỉ thúy về, vừa thấy ông chủ của mình đang thở dốc ở ghế sau, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

“Sao vậy ông chủ, anh không sao chứ?” Trần An vội vàng bước tới hỏi.

“Không sao.” Lệ Mộ Trầm hít một hơi thật sâu, đôi mắt sâu thẳm lại gợn lên những cảm xúc không tên.

“Trần An, giúp tôi điều tra một người. Dù có tìm khắp Giang Thành, cũng phải tìm ra cô ấy cho tôi.”

Người đàn ông vừa tình cờ gặp này, sát khí thực sự vừa nặng vừa thuần khiết.

Sát khí là thứ tự có trong mệnh cách. Người sinh ra đã có sát khí nặng như vậy, hoặc là khí chất tự thân áp chế được trở thành rồng phượng trong loài người, hoặc là bị sát khí phản phệ mà chết yểu.

Bất kể là loại nào, người có sát khí nặng, người bình thường có mệnh cách không đủ cứng rắn không thể đến gần, nếu không nhất định sẽ gây nên vận hạn.

Nhưng đối với Lục Sanh mà nói, sát khí lại là thứ có thể bổ sung hồn lực nhanh nhất cho cô lúc này.

Chỉ cần hút năm phút, cô đã cảm thấy cơ thể mình trở nên vô cùng nhẹ nhàng, hồn lực lưu chuyển khắp tứ chi xương cốt, ngay cả hơi thở cũng tràn đầy sức sống.

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, xem lại những ký ức còn sót lại của nguyên chủ trong đầu. Vừa xem xong, điện thoại trong túi đã reo lên.

Có người gọi đến.

Lục Sanh lấy điện thoại ra nhìn, trên chiếc Nokia cũ kỹ hiển thị tên người gọi đến, nguyên chủ chú thích là: [Anh cả]

Người nhà họ Lục à...

Lục Sanh sờ cằm.

Một giờ trước phái người đến bóp cổ cô, là ‘mẹ’ chưa từng gặp mặt của cô hay là cô em gái đang hẹn hò với vị hôn phu của cô đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play