Editor: Daisy thích ăn ghẹ
Sau khi chọn váy cho Lục Sanh xong, Giang Đình và Lục Thiên Nhu được Tiểu Lý dẫn đến một nơi khác, tìm hai chuyên gia trang điểm và tạo mẫu tóc cao cấp kia.
Một nhân viên khác đến trước mặt Lục Sanh, hơi ái ngại nói: “Thưa cô, các nhà tạo mẫu tóc bình thường của chúng tôi đều còn có vài khách đang chờ, ước tính sớm nhất cũng phải hai tiếng rưỡi nữa mới đến lượt cô, cô xem…”
“Không sao, tôi đợi được mà.” Lục Sanh thờ ơ nhún vai, tùy tiện tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, tiện tay cầm lấy cuốn tạp chí trên bàn lật xem.
Trang đầu tiên của tạp chí là cuộc phỏng vấn độc quyền với Ellison.
Ellison hiếm khi xuất hiện trước công chúng, nhưng từ khi có lần anh ấy làm tóc cho một ngôi sao và bị paparazzi chụp được, khuôn mặt đẹp trai đến mức lấn át cả nam minh tinh đã nhanh chóng nổi tiếng, thậm chí còn có lượng fan hâm mộ trên mạng cao hơn một số idol.
Ellison cũng không thường xuyên nhận phỏng vấn, đây được coi là một trong số ít những bài phỏng vấn hiếm hoi của anh ấy.
Trong đó có một câu hỏi, phóng viên hỏi Ellison, năm nay đã hai mươi lăm tuổi anh ấy có ý định có bạn gái không, Ellison trực tiếp trả lời rằng cậu ấy đã có người mình thích rồi.
Phóng viên ngạc nhiên, hỏi cô gái nào may mắn như vậy có thể được cậu ấy thích. Ellison trả lời rằng, gặp được cô gái đó mới là may mắn của anh ấy.
Cô ấy là ngọn lửa xua tan giá lạnh và bóng tối cho anh, là ánh sáng dẫn đường khi anh hoang mang, là đoán hoa tường vi độc đáo và rực rỡ nhất mọc lên từ đất đai.
Nói một cách chính xác, không phải là thích một cách nông cạn như vậy, anh ấy ngưỡng mộ, kính trọng, yêu đơn phương và thầm mến cô ấy.
Sau khi bài báo này được đăng, rất nhiều fan hâm mộ của anh ấy đã tan nát trái tim.
Lục Sanh gấp cuốn tạp chí lại.
Khoảng hai tiếng sau, Lục Sanh vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa này, nhưng Giang Đình và Lục Thiên Nhu đã làm tóc tạo kiểu xong và bước ra.
Giang Đình trang điểm lộng lẫy quý phái, Lục Thiên Nhu thì càng toát lên phong thái của một tiểu thư giàu có.
Mái tóc xoăn đen dày bồng bềnh như rong biển, xõa trên bờ vai nhỏ nhắn tròn trịa, chiếc bờm tóc hình hoa được đính một hàng kim cương nhân tạo lấp lánh thu hút ánh nhìn.
Làn da trắng nõn như ngọc, trên người là một chiếc váy bồng bềnh màu trắng, má hồng cũng đánh phấn hồng hào, trông ngọt ngào và kiêu sa.
“Á?” Lục Thiên Nhu nhìn thấy Lục San trên ghế sofa, giả vờ ngạc nhiên nói: “Chị vẫn chưa được xếp hàng sao, đã hơn hai tiếng rồi mà?”
“Phải đó.” Lục Sanh mặt không đổi sắc, mỉm cười dịu dàng với Lục Thiên Nhu: “Nhân viên nói còn phải đợi một lát nữa.”
“Nếu vậy thì, chị cứ tiếp tục đợi ở đây đi, dù sao chuyện này cũng không thể vội vàng được.”
“Còn hơn hai tiếng nữa mới đến tiệc, em và mẹ định đi làm móng tay.” Lục Thiên Nhu nói: “Lát nữa chị cứ tự đón taxi đến địa điểm tổ chức tiệc nhé, chị tự đi chắc không sao đâu nhỉ?”
“Không sao.” Lục San vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt: “Mẹ và em cứ yên tâm, tuy ở quê không có taxi, nhưng chị vẫn biết cách bắt taxi mà.”
Lục Thiên Nhu hài lòng cùng Giang Đình rời đi.
Không biết Lục Sanh này phải chờ đến bao giờ, chiếc váy vừa xấu vừa quê mùa đó, cộng thêm việc trang điểm vội vàng qua loa, tối nay cô ta xuất hiện mà không bị người khác chế giễu mới là lạ.
Tiễn hai người khuất bóng, Lục Sanh cầm giấy bút trên bàn dành cho khách để lại ý kiến, nhanh chóng viết một hàng chữ, rồi giơ tay gọi một nhân viên lại.
“Thưa quý khách, cô có cần gì không ạ?” Cô gái này trông như vừa tốt nghiệp đại học, đột nhiên bị gọi đến có chút bối rối.
“Tôi muốn hỏi một chút, Ellison hôm nay có đến studio không?” Lục Sanh hỏi.
“Giám đốc của chúng tôi đến studio mỗi ngày, sẽ ở trong văn phòng cho đến tận khuya mới về ạ.” Cô gái trả lời.
“Vậy cô có thể giúp tôi đưa một thứ cho anh ấy không?” Lục Sanh đưa mảnh giấy gấp đôi trong tay ra.
“À, cái này không được ạ.” Cô gái đó nghe xong vội vàng xua tay: “Studio chúng tôi có quy định, không có sự cho phép của giám đốc, bất kỳ ai cũng không được vào văn phòng giám đốc làm phiền anh ấy đâu ạ..”
“Tôi và giám đốc của các cô là bạn.” Lục Sanh nói: “Tin tôi đi, nếu cô đưa thứ này cho anh ấy, anh ấy sẽ không nghĩ đó là sự phiền phức đâu.”
“Cái này…”
Cô gái đó do dự liếc nhìn Lục Sanh, cô gái này trông còn chưa đến tuổi thành niên nhỉ? Làm sao có thể là bạn của giám đốc được chứ.
Chẳng lẽ là fan cuồng của giám đốc, muốn đưa thông tin liên lạc cho giám đốc sao?
Nhưng những người đến Crystal làm tóc tạo kiểu đều là người giàu có hoặc quý tộc, cô gái này tuy trông ăn mặc bình thường, nói không chừng thực sự có mối quan hệ nào đó với giám đốc.
“Chỉ cần giúp tôi đưa thứ này cho anh ấy là được.” Lục Sanh bổ sung: “Tôi sẽ ghi nhớ ơn này của cô.”
Cô gái tên Trần Nhã suy nghĩ một lát, cắn răng nhận lấy mảnh giấy: “Vậy cô chờ tôi ở đây một chút.”
Làm phiền giám đốc, tệ nhất cũng chỉ bị quản lý mắng một trận. Nhưng nếu được lòng của tiểu thư nhà giàu này, nói không chừng sẽ có được những phần thưởng bất ngờ.
Trần Nhã cầm mảnh giấy đi vào bên trong studio, tay cô run rẩy khi gõ cửa văn phòng, nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ bên trong: “Vào đi.”
“Giám, giám đốc xin chào.” Trần Nhã hít một hơi thật sâu sau khi vào cửa, căng thẳng nói.
Ellison ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”
“Dạ là thế này thưa giám đốc, bên ngoài có một vị khách nói là bạn của anh, cô ấy nhờ tôi đưa mảnh giấy này cho anh.” Trần Nhã vừa nói vừa tiến lên đặt mảnh giấy lên bàn.
Kỳ thực vì để chắc chắn, vừa nãy Trần Nhã đã muốn xem trộm nội dung của tờ giấy, trên đó cũng không phải là phương thức liên lạc cũng không phải lời đùa cợt, chỉ là một câu thơ tiếng Anh.
[In the tiger sniffs the rose]*
(*in the tiger sniffs the rose: là một hình ảnh nổi tiếng trong văn hóa phương Tây, đặc biệt được biết đến qua tiểu thuyết "The World of Suzie Wong" (1957) của Richard Mason. Ngoài ra, còn trong là câu thơ kinh điển trong tác phẩm tiêu biểu [In Me, Past, Present, Future meet] của nhà thơ Siegfried Sassoon. Tạm dịch: Hổ cũng biết yêu hoa)
Chuyên ngành đại học của Trần Nhã là văn học, biết đây là câu thơ kinh điển trong tác phẩm tiêu biểu 《 Đối với tôi, quá khứ, hiện tại và tương lai》 của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon, dịch sang tiếng Trung là “Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi”*
(*Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi: Trong tim có mãnh hổ, vẫn nhẹ nhàng ngửi hoa tường vi).
Cô nghĩ giám đốc thực sự có quen biết với cô gái bên ngoài kia, lại không nghĩ rằng khi giám đốc nhìn tờ giấy mà nhíu mày, lại đột nhiên khiếp sợ mở to hai mắt, đang ngồi trên ghế liền bật dậy.
“Cô nói tờ giấy này là ai đưa? Cô ấy hiện tại đang ở đâu?” Ellison hít thở sâu để mình bình tĩnh lại, nhưng tay cầm tờ giấy lại có chút run rẩy.
“Là…là khách hàng ở bên ngoài, cô ấy đang chờ ở ngoài phòng trang điểm và lễ phục ạ.” Trần Nhã bị dọa bởi phản ứng của Ellison, lắp bắp trả lời.
“Dẫn cô ấy tới đây, không, để tôi đi ra tìm cô ấy.” Ellison còn chưa nói hết câu đã rời khỏi bàn làm việc, chỉ lưu lại cho Trần Nhã một cái bóng.
[Phòng chờ]
Lục Sanh ngồi trên sofa, nhìn chiếc đồng hồ, thời gian tích tách tích tách trôi.
Giây tiếp theo, sau lưng cô truyền đến một giọng nói run run: “Chị, chị…”
Quay đầu lại, Lục Sanh và người đàn ông có vóc dáng gầy gò, dung mạo tuấn tú và lạnh lùng bốn mắt nhìn nhau.
Khi nhìn thấy cô gái trước mặt không phải là người mình nghĩ, sự phấn khích trong mắt Cố Chấp lập tức lắng xuống.
“Cô là ai? Tại sao cô lại viết câu thơ này cho tôi?” Cố Chấp hít sâu một hơi nhìn Lục Sanh.
“Chào anh Ellison, em là Lục Sanh.” Lục Sanh mỉm cười nhẹ nhàng: “Là chị Bạch Tường bảo em đến tìm anh.”
Nguồn tham khảo: Wikipedia, ChatGPT, Allpoetry, Google,...)
Mọi người thích mình chú thích ở phần cuối chương hay ngay trong nội dung, nói mình biết để mình cải thiện các bản edit sau nhé! Cám ơn mọi người!!