Editor + Beta: Daisy 

Buổi tiệc tối ngày hôm nay, tất cả thành viên nhà họ Lục và Lục Sanh đều được mời.

Trong những dịp thế này, trang phục của các quý ông không quá cầu kỳ, nhưng các quý cô thì âm thầm ganh đua nhan sắc, đầu tư công sức vào trang điểm và tạo kiểu tóc một cách tỉ mỉ.

Thế nên, mặc dù tiệc bắt đầu lúc bảy rưỡi tối, nhưng mới ba giờ chiều Giang Đình và những người khác đã bắt đầu chuẩn bị rồi.

Lục San bước ra khỏi cổng nhà họ Lục, từ xa đã thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường.

Cô dùng hồn lực để khuếch đại thính giác, nghe thấy tiếng trò chuyện của Lục Thiên Nhu và Giang Đình từ trong xe.

“Mẹ, mẹ muốn cho Lục Sanh đi tham gia tiệc tối con có thể hiểu được, nhưng chúng ta tại sao lại mang cô ta cùng đi trang điểm làm tóc chứ?” Lục Thiên Nhu nói.

“Cô ta lớn lên ở thôn quê, cô ta nào biết phối hợp trang sức và lễ phục chứ. Cứ để cô ta mặt mộc, ăn mặc quê mùa đi dự tiệc, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Con đấy.” Giang Đình nói: “Nếu mẹ và con ăn mặc lộng lẫy, mà chỉ có một mình con bé mặt mày lem luốc, người khác chẳng phải sẽ nói mẹ là người mẹ cố ý khắc nghiệt với nó, để nó mất mặt trong dịp này sao.”

“Thế nên nhất định vẫn phải giúp nó trang điểm một chút, đợi đến Crystal thì vẫn là chúng ta quyết định thôi.”

“Đến lúc đó, sẽ tìm cho nó một thợ trang điểm và tạo mẫu tóc tệ nhất, để người đó trang điểm cho nó càng lòe loẹt, càng quê mùa càng tốt.”

Giang Đình hừ lạnh: “Yên tâm đi bảo bối, cho dù mặt của nó cực kỳ giống với người mẹ hồ ly kia, Lục Sanh đêm nay cũng không đoạt được nổi bật của con đâu, trở thành trò cười thì có thể.”

“Vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn, con yêu mẹ nhất!” Lục Thiên Nhu nghe xong liền nhẹ nhõm, vui vẻ ôm lấy Giang Đình làm nũng.

Crystal?

Thật là trùng hợp.

Ban đầu còn do dự không biết có nên đi rút tiền không, giờ thì ngay cả tiền cũng không cần dùng đến.

Lục Sanh vừa bước đến, hai người trên xe lập tức im lặng. Giang Đình cùng Lục Thiên Nhu còn ở phía sau, để Lục Sanh ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Giống như, hai người bọn họ là phu nhân và tiểu thư, còn cô và tài xế là người hầu đi theo hầu hạ hai người họ.

“Dì Giang, chúng ta đi đâu vậy ạ?” Lục Sanh ngây thơ hỏi.

“Có nói với cô cũng không biết.” Giang Đình nghe vậy khẽ hừ một tiếng, cảm thấy Lục Sanh chỉ là một đứa nhà quê lớn lên ở nông thôn, chẳng biết gì cả, “Crystal cô đã nghe nói chưa?”

Lục Sanh mờ mịt lắc đầu.

“Chị.” Lục Thiên Như giả vờ tốt bụng, thực chất là ngấm ngầm khoe khoang sự ưu việt của mình khi giải thích cho Lục Sanh.

“Crystal là studio tạo mẫu tóc tư nhân nổi tiếng và đắt đỏ nhất Giang Thành, là cửa hàng duy nhất do nhà tạo mẫu tóc hàng đầu Ellison mở, rất khó để đặt lịch đấy.”

“Hôm nay chúng ta qua bên đấy tạo kiểu, vẫn là mẹ đặt trước một tuần đó.”

“Vậy, người tên Ellison tới tạo kiểu cho chúng ta sao?” Lục Sanh hỏi.

Lục Thiên Nhu nghe xong không khỏi cười nhạo vì Lục Sanh ngây thơ không biết gì.

“Sao có thể chứ, chị có biết Ellison làm tóc tạo kiểu cho những người như thế nào không? Đó đều là những người có địa vị cực kỳ tôn quý đấy.”

“Bản thân Ellison kín tiếng và thần bí, tính cách cũng lạnh lùng cô độc. Làm tạo kiểu hoàn toàn không xem tiền bạc, hoàn toàn tùy tâm trạng và mối quan hệ, có muốn bỏ tiền ra cũng không thể hẹn gặp được anh ấy.”

“Ngay cả ảnh hậu hạng A trong giới giải trí cũng không mời được Ellison làm tạo hình thảm đỏ, các phu nhân của những gia tộc danh giá ở Giang Thành này, mỗi lần có tiệc đều có người ra giá cao muốn hẹn Ellison, nhưng lần nào cũng bị anh ấy từ chối thẳng thừng.”

“Là như vậy sao.”

Lục Sanh ngồi thẳng người, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm mưa nhiều năm về trước ở Anh, thiếu niên run rẩy dưới mưa bên đường, ánh mắt kiêu ngạo bất khuất khi ngước nhìn cô.

Không kìm được nhướng mày, mấy năm không gặp, sao tính tình thằng nhóc đó lại tệ hơn rồi.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước một tòa kiến trúc kiểu Pháp rộng lớn với cửa sổ kính từ sàn đến trần, trông vô cùng sang trọng từ bên ngoài.

Một người phục vụ đeo găng tay trắng đến mở cửa xe sau, có nhân viên vội vàng chạy đến đón, cung kính nói: “Bà Lục, cô Lục, hai vị đã đến rồi.”

Người nhân viên đó nói: “Hai bộ lễ phục mà phu nhân đã chọn, chúng tôi đã mang đến rồi, Jasmyn và Vivian cũng đang đợi bà Lục và cô Lục ạ.”

Người nhân viên đó hoàn toàn không để ý đến Lục Sanh, người đang mặc áo thun dài tay và quần jean xanh bước xuống xe, cô ta nghĩ đây là người giúp việc đi cùng tài xế mua thức ăn.

“Ừm, vất vả cho cô rồi.” Giang Đình đã quen với việc được vây quanh, lại dặn dò: “À Tiểu Lý, hôm nay tôi còn đưa theo một người, tối nay cô ấy cũng phải đi dự tiệc, nên cũng cần trang điểm và làm tóc.”

“Á?” Người nhân viên tên Tiểu Lý lúc này mới nhìn Lục Sanh một cái, có chút khó xử nói: “Cái đó... bà Lục cũng biết đấy, những chuyên gia trang điểm và tạo mẫu tóc cao cấp của chúng tôi đều phải đặt lịch trước một tuần ạ.”

“Việc bà Lục đột nhiên đưa người đến như vậy, cửa hàng chỉ có thể sắp xếp chuyên gia trang điểm và tạo mẫu tóc bình thường cho cô gái này, ước tính phải chờ hai ba tiếng đồng hồ đấy ạ.”

“Hơn nữa váy dạ hội hay gì đó, cũng chỉ có thể chọn ngay tại cửa hàng bây giờ. Những chiếc váy hiện có trong cửa hàng của chúng tôi, chất liệu và kiểu dáng đều không được tinh xảo lắm đâu ạ.”

Giang Đình rất mong điều đó xảy ra.

“Không sao.” Giang Đình rất hào phóng xua tay: “Vậy lát nữa chúng tôi sẽ đi chọn một chiếc váy cho con bé trước, sau đó để nó xếp hàng chờ là được, Lục Sanh con không có ý kiến gì chứ?”

Ánh mắt Giang Đình hướng về phía Lục Sanh. Lục San đương nhiên lắc đầu, vô cùng lễ phép nói: “Con sao cũng được, phiền mẹ quan tâm rồi.”

Mẹ? Họ Lục?

Nghe vậy, Tiểu Lý sững sờ, dường như đã biết được tin đồn động trời nào đó.

Họ chuyên phục vụ giới thượng lưu, nên biết không ít chuyện bí mật của các gia đình quyền quý. Nhà họ Lục không phải chỉ có mỗi tiểu thư Lục Thiên Nhu sao, sao cô gái ăn mặc quê mùa cũ kỹ này cũng gọi Giang Đình là mẹ?

Có vẻ như giới thượng lưu Giang Thành lại sắp có tin đồn mới rồi.

Tiểu Lý vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa giơ tay dẫn Lục San và những người khác vào cửa.

Studio rất rộng, được chia thành nhiều khu vực khác nhau. Giang Đình vừa nói muốn chọn váy cho Lục Sanh trước, Tiểu Lý liền dẫn mọi người vào khu vực trang phục.

“Bà Lục mời xem, có thể tùy ý lựa chọn.”

Trước mặt Lục Sanh là hàng loạt giá treo quần áo, chất đầy những chiếc váy đủ màu sắc sặc sỡ, chen chúc nhau.

Giống như Tiểu Lý vừa nói, chất liệu và kiểu dáng của những chiếc váy này thực sự không được cao cấp cho lắm, nếu không cũng sẽ không được treo tùy tiện như vậy.

Giang Đình đi dạo một vòng, tùy tiện cầm lấy một chiếc váy dài kéo ra: “Tôi thấy chiếc váy này đẹp, lấy chiếc này đi.”

Khi Tiểu Lý nhìn rõ kiểu dáng chiếc váy, không kìm được hỏi: “Bà Lục có chắc chắn chọn chiếc này không ạ?”

Trong tay Giang Đình là một chiếc váy dài bằng satin màu hồng cánh sen.

Màu hồng cánh sen là màu dễ làm da trông đen và già nhất, ngay cả những nữ minh tinh, khi mặc màu hồng cánh sen cũng thường gặp thảm họa, bị trông quê mùa và kém sang.

Hơn nữa chiếc váy lại bằng satin. Váy satin rất kén chất liệu vải, nhưng chiếc váy này cầm trên tay sờ thử, có thể cảm nhận rõ sự rẻ tiền.

Chưa kể đến thiết kế và chi tiết gì cả, một chiếc váy dài ngay cả eo cũng không chiết, nhìn vào trực diện làm người mặc trông béo thêm hai mươi cân.

Bà Lục này xưa nay luôn rất kén chọn, nhưng khi chọn váy cho Lục Sanh này lại tùy tiện như vậy, giống như cố ý muốn làm cô ấy xấu đi.

“Cứ lấy chiếc này.” Giang Đình đưa chiếc váy cho Tiểu Lý, ra hiệu bằng mắt: “Vậy thì làm phiền cô, tìm cho cô ấy một chuyên gia trang điểm và tạo mẫu tóc ‘có kinh nghiệm’ nữa.”

“À, vâng thưa bà Lục.” Tiểu Lý nhận được ánh mắt của Giang Đình, lập tức hiểu ý: “Bà Lục yên tâm, tôi nhất định sẽ cho người ‘chăm sóc’ cô gái này thật tốt ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play