Editor + Beta: Daisy
“Chị đang nói gì vậy…”
Lục Thiên Nhu sững người, không ngờ Lục Sanh lại diễn một màn như vậy, lập tức sốt ruột giải thích với Lục Cảnh Ngôn và những người khác.
“Không, không phải vậy đâu anh cả, em không hề đặt tay Lục Sanh lên cổ em, là cô ta vừa vào cửa đã muốn siết chết em!”
“Nếu không phải vì giãy giụa muốn cô ta buông em ra, làm sao em lại dùng móng tay cào vào cánh tay cô ta, còn cào cô ta đến mức này?”
“Mẹ, hai người nhìn cổ con này, cổ con cũng vừa đỏ vừa sưng, đều là do Lục Sanh vừa nãy siết đấy!”
Trên cổ Lục Thiên Nhu quả thật có vết đỏ, mọi người lại nhìn về phía Lục Sanh.
“Em nói cái gì thì là cái đó đi…”
Lục Sanh lau nước mắt trên mặt của mình, đem cánh tay bị cào rách da ra sau lưng, dường như không muốn biện minh gì thêm cho bản thân.
“Em…”
Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ của cô em gái cố nén nước mắt, rõ ràng là giả bộ kiên cường.
Anh ta bỗng nhớ tới dáng vẻ em ấy ở trước mặt anh, bởi vì anh nguyện ý sấy tóc cho em ấy mà đã hân hoan nhảy cẫng lên, trong mắt đầy vẻ đơn thuần.
Người như thế sao có thể độc ác mà muốn giết em gái ngay từ lần đầu gặp mặt chứ.
Huống chi Lục Sanh còn gầy hơn cả Thiên Nhu, sức lực của em ấy làm sao có thể khiến cho Thiên Nhu không thể phản kháng?
Nhưng Lục Cảnh Ngôn cũng không muốn hoài nghi Lục Thiên Nhu cố ý vu oan cho Lục Sanh, dù sau cũng là em gái mà anh ta yêu thương nhiều năm.
“Anh cả, em muốn quay về quê.” Lục Sanh đỏ mắt nhìn về phía Lục Cảnh Ngôn nói: “Anh có thể giúp em mua vé tàu, sau đó đưa em đến nhà ga được không?”
“Em muốn về quê?” Lục Cảnh Ngôn sửng sốt, không nghĩ tới Lục Sanh sẽ đưa ra lời thỉnh cầu như vậy.
Lục Cảnh Nghe nghe lời đó, nhiều năm như vậy Lục Sanh ở cùng một chỗ với mẹ em ấy, chưa từng cảm nhận được cái gì gọi sự quan tâm của người thân.
Huống chi, mẹ của em ấy hiện tại đã qua đời. Nếu em ấy trở về quê cũng chỉ sống một mình, ngay cả người chăm sóc đều không có.
Là anh cả có cùng nửa huyết thống với cô, anh ta sao có thể…
“Không được!”
Lục Thiên Nhu không ngờ người đầu tiên đứng ra phản đối Lục Sanh rời đi lại là Giang Đình, người mẹ mà cho tới bây giờ luôn thiên vị cô ta lại còn chán ghét Lục Sanh.
“Mẹ?”
Lục Thiên Nhu ngơ ngác nhìn Giang Đình một cái.
“Tối ngày mai là buổi từ thiện do nhà họ Phó tổ chức, chiều hôm nay tôi đã nhận được lời mời tham gia, ông cụ Phó đích thân mời Lục Sanh tới, nói rõ ngày mai muốn gặp cô ta.”
Sắc mặt Giang Đình không thay đổi, lạnh lùng nhìn về phía Lục Sanh: “Cho dù cô muốn về quê, ít nhất cũng phải đợi cho buổi tiệc ngày mai kết thúc rồi nói sau.”
Quả nhiên, vẫn là gừng càng già càng cay.
Giang Đình có tầm nhìn xa hơn Lục Thiên Nhu nhiều, biết rằng hôn ước giữa cô và nhà họ Phó vẫn chưa bị hủy, cứ thế mà đi thì cũng không thoát được, không chừng nhà họ Phó còn tìm đến tận cửa.
Tại sao lại muốn cô ít nhất phải tham gia xong tiệc tối mai rồi mới rời đi? Chắc là bà ta tin chắc rằng cô sẽ làm trò cười trong bữa tiệc ngày mai, bị người nhà họ Phó ghét bỏ.
Ông cụ Phó yêu thương đứa cháu đức tôn kia, nếu như không vừa mắt cô, sao có thể cho cô làm cháu dâu đích tôn, chắc chắn sẽ hủy bỏ hôn ước.
Đến lúc đó, Giang Đình có thể sẽ không hề cố kỵ mà đuổi cô đi.
Thật sự là một tính toán quá hay.
“Vậy được ạ.” Lục Sanh cắn cắn môi: “Mẹ cũng nói đem con đến gặp ông cụ Phó, vậy ngày mai con sẽ biểu hiện thật tốt.”
Giang Đình cũng không hy vọng Lục Sanh sẽ biểu hiện tốt, bà ta chỉ mong muốn Lục Sanh ngày mai xấu sẽ xấu mặt, càng to càng tốt.
Dù sao cũng không phải là con gái của bà ta, cũng không nhận được giáo dưỡng nhà họ Lục ngày nào. Cho dù là mất mặt, cũng chả phải là thể diện nhà họ Lục.
Lục Thiên Nhu tinh ranh biết mấy, sau một thoáng không hiểu, cô ta liền lập tức hiểu ra ý đồ của Giang Đình, rồi kéo tay Lục Sanh lại.
“Chuyện ngày hôm nay, là em hiểu lầm chị rồi. Còn không cẩn thận cào cánh tỷ của chị như vậy, hy vọng chị đừng để bụng.”
“Tiệc tối ngày mai, nhà họ Phó mời em biểu diễn đàn piano cho tiết mục mở màn, đến lúc đó mong chị ở dưới có thể cổ vũ cho em.”
“Ừm…” Lục Sanh liếc mắt nhìn Lục Thiên Nhu: “Nếu như em gái không cố ý rồi thì chị sẽ không để trong lòng đâu.”
Trở mặt cũng nhanh thật.
Cô ta muốn diễn, cô diễn cùng cô ta tới cùng.
Hai người ở đây giả tạo, mở miệng ra là chị chị em em, chỉ có người có tính cách đơn thuần như Lục Du Dã mới theo không kịp tiết tấu này.
“Không phải, cái gì hiểu làm, cái gì không cố ý? Rốt cuộc cô có giết Thiên Nhu không?” Lục Du Dã hung hăng nhìn Lục Sanh: “Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám khi dễ Thiên Nhu, tôi…”
“Du Dã!”
Anh cả rốt cuộc vẫn là anh cả, Lục Cảnh Ngôn chau mày, Lục Du Dã liền đem câu nói tiếp theo thu trở về.
Khuôn mặt ngạo mạn của thiếu niên lộ ra vài phần khó chịu, ánh mắt nhìn về Lục Thiên Nhu lại đau lòng. Dường như cô em gái Lục Thiên Nhu không huyết thống lại thân hơn đứa em gái có một nửa huyết thống với cậu ấy.
“Được rồi, giờ không còn sớm nữa, tất cả đều về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lục Cảnh Ngôn ra lệnh, vài người đều ra khỏi về phòng của mình, chỉ còn lại mỗi Lục Sanh ở trong phòng.
Lục Sanh nhìn cánh tay của mình bị cào thành sẹo, đột nhiên bắt đầu nhớ người đàn ông trên chiếc Maybach mà cô gặp tối nay.
Nếu anh ta ở đây, chỉ cần hôn anh ta vài chục giây, vết thương nhỏ này có thể hồi phục ngay lập tức.
Ánh trăng trong vắt xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Lục Sanh đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, đặt tay phải lên bệ cửa sổ bên ngoài.
Khi cô nhấc tay lên lần nữa, bệ cửa sổ bằng xi măng kia lại nứt ra một khe hở một cách kỳ lạ.
Một bông hồng đỏ tươi đang nhỏ giọt nước từ khe hở chui ra, kiêu hãnh nở rộ dưới ánh trăng, tỏa ra hương thơm quyến rũ khác thường.
Hy vọng Hắc Đậu có thể theo mùi hương của cô mà đến.
Cô vốn là một yêu tinh hoa hồng sinh ra ở địa ngục, sau khi đến nhân gian, cô mượn một cơ thể sống được mười năm, nhưng lại bị thầy bắt yêu truy sát, đành phải giả chết trốn thoát.
Lang thang trên thế gian rất lâu, cho đến hôm nay, cô mới tìm thấy cơ thể này vừa mới chết, với mức độ tương thích với hồn thể của cô lên đến 95%.
Mặc dù hoàn cảnh của nguyên chủ này khó khăn, nhưng vì cô đã mượn thân phận này để sống lại, cô sẽ không để mình phải chịu bất kỳ sự uất ức nào nữa.
Để tránh mặt thầy bắt yêu đó, một năm trước cô đã ẩn cư chuyển đến vùng núi sâu, ít liên lạc với người khác, giờ đây không ai biết tin cô đã chết.
Không tuyên bố tử vong, có nghĩa là tài khoản ngân hàng của cô ở kiếp trước vẫn có thể tiếp tục hoạt động. Chỉ cần cô cần, tiền trong tài khoản có thể rút ra bất cứ lúc nào.
Có điều, thầy bắt yêu đó để tìm cô, e rằng sẽ tiếp tục theo dõi tài khoản ngân hàng của cô. Số tiền đó một khi đã động đến, rút ra hay sử dụng, có thể sẽ tiết lộ tung tích hiện tại của cô.
Thôi vậy, dù sao tiền cứ để trong tài khoản cũng không mất đi.
Hơn nữa, so với tiền bạc, những mối quan hệ và mạng lưới mà cô đã phát triển nhờ cơ thể trước đây của mình còn có giá trị hơn đối với cơ thể hiện tại.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm khi người nhà họ Lục đều không có mặt, Lục Sanh đã tìm hiểu qua người làm về thứ hạng thế lực gia tộc ở Giang Thành.
Bốn gia tộc lớn trong giới thượng lưu Giang Thành là Lệ, Phó, Tống, Đường. Bốn gia đình này đều là hào môn thế gia, xét về tài lực, địa vị, quyền uy thì nhà họ Lệ đứng đầu.
Nhà họ Giang trong giới này được coi là danh môn hạng hai, nhà họ Lục chỉ miễn cưỡng chen chân vào ngưỡng cửa này, Lục Thành Nghiệp chủ yếu là nhờ vả nhà họ Giang và mấy đứa con trai con gái này.
Năm người con trai và một con gái của nhà họ Lục, mỗi người đều có tư chất cực tốt, điểm quan trọng là đều đẹp trai xinh gái, rất được lòng trong giới thượng lưu.
Đặc biệt là Lục Thiên Nhu, xinh đẹp, tính cách dịu dàng hào phóng, học giỏi và có đủ loại tài năng, quan hệ rất tốt với các thiếu gia tiểu thư.
Quan trọng hơn, trong giới thượng lưu Giang Thành, không ai không biết Lục Thiên Nhu là con gái nuôi của nhà họ Lục.
Năm xưa sau khi Giang Đình nhận nuôi Lục Thiên Nhu, bà ta tuyên bố ra ngoài rằng Lục Thiên Nhu vì sức khỏe không tốt, vừa sinh ra đã được gửi ra nước ngoài, năm tuổi mới đón về.
Bữa tiệc từ thiện của nhà họ Phó tối nay, lại được coi là một buổi tụ họp gia đình giữa các hào môn, các thiếu gia tiểu thư của các gia đình đều sẽ đi cùng, được coi là một dịp long trọng.
Ba giờ chiều, người làm gõ cửa phòng Lục San.
“Cô Lục San, phu nhân muốn đưa cô và cô Thiên Nhu đi trang điểm làm tóc. Xe đã chuẩn bị sẵn bên ngoài rồi, phiền cô nhanh chóng ra ngoài.”