Editor + Beta: Daisy

Giang Đình lúc trước đã nhìn thấy ảnh chụp của cô ta, cũng là bà ta đồng ý đem Lục Sanh đến nhà họ Lục.

Nhưng bây giờ thấy cô, bà ta vẫn là hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Khuôn mặt của cô và con hồ ly tinh Đỗ Nhiễm kia thật sự giống nhau như đúc, bà nhìn thấy liền tức giận.

Nếu không phải ông cụ Phó luôn nói muốn gặp cô ta, bà ta mới không đồng ý đem con gái của tiện nhân đón về nhà của bà ta.

Nhưng đón lên đây cũng tốt.

Thiên Như chính là đứa nhỏ mà bà ta phí hết tâm huyết mười mấy năm để bồi dưỡng, tinh thông cầm kỳ thư họa, mà Lục Sanh chỉ là tiểu nha đầu ở vùng nông thôn mà lớn lên thôi.

Bọn họ không thể chủ động hủy bỏ hôn ước với ông cụ Phó, chờ đến khi ông cụ Phó gặp mặt Lục Sanh, nhìn thấy sự chênh lệch giữa cô ta và Thiên Như, lúc đó chính ông cụ sẽ nghĩ từ hôn.

Giang Đình lạnh lùng đáp một tiếng.

Còn Lục Thiên Nhu nhìn thấy Lục Sanh đưa tay ra, hít một hơi thật sâu.

Điều này sao có thể?

Cô ta hôm nay đã phái người giết chết Lục Sanh, rõ ràng đã thành công rồi, còn cho cô ta xem hình chụp nữa. Nhưng Lục Sanh bây giờ sao có thể tốt lành mà đứng ở đây?

Tên sát thủ kia lừa cô ta, chẳng lẽ người trước mắt cô là xác chết vùng dậy rồi?

Lục Thiên Nhu tự trấn tĩnh bản thân lại, nháy mắt đã khôi phục vẻ mặt bình thường, mỉm cười quay lại nắm tay của Lục Sanh nói: “Chào chị, chị Lục Sanh, em cũng thật vui khi được quen biết chị.”

“Hừ.”

Lúc này, Lục Du Dã bên cạnh hừ lạnh một tiếng đảo mắt một cái, vừa lúc bị Lục Sanh nhìn thấy.

Thư ký của Lục Cảnh Ngôn đã giới thiệu cho nguyên chủ về năm người anh trai của cô, ngoài anh cả, anh hai Lục Tư Diễn hai mươi ba tuổi, là một bác sĩ phẫu thuật.

Anh ba Lục Tử Diệp, không cần thư ký giới thiệu nguyên chủ cũng biết được, là ngôi sao hạng A đang nổi đình đám trong giới giải trí, năm nay mới hai mươi mốt tuổi đã giành được giải Ảnh đế.

Về phần anh tư Lục Du Minh và anh năm Lục Du Dã, hai người bọn họ thật ra chỉ hơn nguyên chủ vài tháng tuổi, vừa tròn mười tám tuổi, là anh em sinh đôi.

Mặc dù vừa mới nhìn thấy Lục Du Dã, Lục Sanh liền cảm nhận được rõ ràng thiếu này đối với cô có địch ý.

Thông qua động tác của anh ấy vừa rồi, theo bản năng mà ôm lấy Lục Thiên Nhu, có thể nhìn ra được anh năm này là người cuồng em gái, sự bảo vệ đối với Lục Thiên Nhu đều thể hiện hết ở trên mặt rồi.

“Nếu đã đến đây rồi, con cũng gọi dì một tiếng dì Giang thì dì cũng bằng thu nhận con, về sau con là người của nhà họ Lục, sau này ở bên ngoài phải gọi dì là mẹ.”

Lục Thành Nghiệp không ngờ đứa con gái "từ trên trời rơi xuống" của mình lại xinh đẹp đến vậy, trông cũng rất ngoan, sự bài xích ban đầu dành cho cô giảm đi đáng kể.

“Phòng của con ở lầu một, để Thiên Nhu dẫn con đi xem thử đi.” Giang Thành Nghiệp thuận miệng nói: “Chiếc váy con mặc trên người là của Thiên Nhu đúng không? Khá xinh đẹp.”

Lục Thành Nghiệp chỉ là thuận miệng khen một câu, Lục Thiên Nhu nghe xong thân thể cứng đờ. Âm thầm nắm chặt tay lại, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm nhu thuận: “Vậy chị đi theo em nhé.”

Phòng của Lục Sanh ở lầu một.

Nhà ở của gia đình giới thượng lưu ở đây, lầu một bình thường dành cho hạ nhân cùng người ngoài ở, căn phòng này có lẽ là Giang Đình cố ý sắp xếp.

Diện tích phòng không lớn, trang trí khá đơn giản. Dày đặc mùi ẩm mốc của gỗ,  hiển nhiên phòng này không được thường xuyên quét dọn, cũng chưa có người nào sống qua ở đây.

Lục Sanh đi theo Lục Thiên Nhiên vào phòng, cô đang đánh giá trang trí trong phòng, thì cửa phòng “két” một tiếng rồi đóng lại.

Lục Sanh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Lục Thiên Nhu.”

Bộ dáng bên ngoài của Lục Thiên Nhu bây giờ so với biểu hiện ôn nhu ngoan ngoãn hoàn toàn tương phản.

“Tôi không để cho cô cướp đi anh Phó Sâm đâu.” Lục Thiên Nhu đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh như băng.

Lục Sanh không nghĩ tới Lục Thiên Nhu sẽ không chịu nổi như vậy, vừa gặp mặt đã ra uy, thật ra cô có chút hứng thú.

Cô vô tội mở miệng: “Hả? Mẹ của chị nói, chị đã cùng Phó Sâm định hôn ước rồi.”

“Hôn ước có thể định, cũng có thể hủy bỏ.” Lục Thiên Nhu trào phúng: “Cô tưởng rằng, đường đường là cháu đích tôn của nhà họ Phó, thật sự sẽ lấy loại người nhà quê như cô sao?”

“Cô chỉ là đứa con gái riêng không được lộ ra ngoài, người được ba mẹ cùng các anh trai yêu chiều suối mười mấy năm mới là tôi. Cô đến đây, ngay cả quần áo cũng chỉ mặc những cái mà tôi vứt đi thôi.”

Nếu tính cách nguyên chủ là loại tự ti mẫn cảm, bị Lục Thiên Nhu nói như vậy thì chỉ biết thầm khổ sở, càng cảm thấy bản thân của mình không xứng, nói không chừng còn chủ động từ hôn.

Nhưng Lục Sanh cũng không phải là nguyên chủ.

“Vậy sao?”

Lục Sanh bỗng nhiên cong khóe môi: “Tôi quả thật không có hứng thú với tên Phó Sâm kia, nhưng nghe cô nói như vậy, vì nhà họ Lục không dung nạp tôi, tôi càng phải tìm một nơi khác để đi.”

“Làm thiếu phu nhân nhà họ Phó, cho dù không có tình cảm với thiếu gia nhà họ Phó, cả đời cũng sẽ hưởng vinh hoa phú quý, ăn mặc không lo nhỉ? Cơ hội này chắc chắn tôi sẽ nắm chặt trong tay.”

“Cô…!!!” Lục Thiên Nhu đột nhiên ngẩng đầu.

Cô ta đoán không sai, biểu hiện đắc ý của Lục Sanh bây giờ không giống với dáng vẻ đơn thuần ở phòng khách. Bằng không người trước đây không gần nữ sắc, không thích người tới gần như anh cả, sao có thể chủ động lấy cô ta chứ.

“Cô quả nhiên giống như mẹ của cô, cùng là một tiện nhân.” Lục Thiên Nhu sắc mặt xanh xao: “Phó Sâm là bạn trai của tôi, cô cho là có thể dựa hôn ước vô lý của một ông cụ, có thể đem anh ấy ở bên cạnh tôi mà cướp đi sao?”

“Cô nói ai là tiện nhân?”

Lục Thiên Nhu vừa dứt lời, Lục Sanh thu lại ý cười ở khóe miệng, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Tôi nói…”

Lục Thiên Nhu còn chưa kịp lặp lại lời nói đó, cũng chưa kịp phản ứng. Giây tiếp theo, Lục Sanh lắc mình một cái đến sau lưng cô ta, rồi giơ khuỷu tay lên siết chặt cổ cô ta.

“Ô! Ô!!”

Lục Thiên Nhu hoàn toàn không ngờ, một người trông còn gầy yếu hơn cô ta lại có lực tay lớn đến vậy. Khoảnh khắc Lục San siết chặt cổ cô ta, cô ta cảm thấy đường thở của mình bị cắt đứt trực tiếp.

Cô ta thở không nổi, chỉ có thể dùng toàn thân để giãy dụa, hai tay điên cuồng bóp vào cánh tay Lục Sanh. Nhưng móng tay dài và nhọn của cô ta đã cào chảy máu cánh tay Lục San, mà cô gái vẫn không buông tay.

Thậm chí sức lực càng ngày càng mạnh hơn, như là muốn giết chết cô ta!

“Cứu, cứu…!”

Mặt Lục Thiên Nhu đỏ lên, ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không được, chỉ còn lại hai chân trên mặt đất không ngừng bịch bịch, muốn làm cho người bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền vào cứu cô ta.

Nhưng giây tiếp theo Lục Sanh, liền ghé vào tai cô ta nói bên câu, khiến cả người cô ta như rơi vào hầm băng mà cứng đờ tại chỗ.

“Cái tên kia mà cô tìm, ngay tại con hẻm nhỏ đó, đã suýt chút nữa siết chết tôi như vậy đó.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng như quỷ, làm cho người khác trong nháy mắt tóc gáy dựng đứng lên.

“Món nợ này tôi sẽ ghi nhớ, tôi sẽ trả lại cho cô từng chút một, em gái thân yêu của tôi.”

Đột nhiên, Lục Sanh buông tay.

Không khí trong lành lại tràn vào phổi, Lục Thiên Nhu thở hổn hển từng ngụm lớn, lảo đảo lùi lại rồi hét lên: “Ba mẹ! Anh cả! Anh năm! Cứu mạng!”

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai hoảng sợ của Lục Thiên Nhu, vài người ở phòng khách phản ứng liền bật dậy chạy lên.

Vừa đến nơi, Lục Thiên Nhu nhào vào trong lòng ngực Lục Cảnh Ngôn, khóc lóc kể lể: “Anh cả! Lục Sanh vừa nãy muốn giết em, cô ta muốn giết em!”

Lục Thiên Nhu không nghĩ Lục Sanh chắc chắn sai người giết cô ta là cô.

Nhưng cô ta biết tên sát thủ kia khẳng định không lưu lại dấu vết gì, cho dù Lục Sanh có nói là cô sai người giết cô ta trước, người nhà họ Lục cũng tuyệt đối sẽ không tin.

Cái gì?

Nghe vậy, Lục Cảnh Ngôn bọn họ đều hít một ngụm khí lạnh.

Lục Du Dã vừa nghe được lời này, phẫn nộ nhìn về phía Lục Sanh: “Cô điên rồi phải không Lục Sanh, thừa lúc chúng tôi không có ở đây liền khi dễ Thiên Nhu? Cô còn muốn giết em ấy?”

“Cho dù cô mới là em gái chung huyết thống nhưng như vậy thì sao? Thiên Nhu mới là bảo bối của cả nhà này! Cô làm sao có thể dám?”

Nhưng mà cô gái vẫn cúi đầu không nói chuyện, khi cô ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ bừng chứa đầy nước mắt:

“Em gái nếu như không thích chị ở lại nhà họ Lục, chị có thể quay về nông thôn…”

“Rõ ràng lúc này chị là người lấy cánh tay siết cổ em, còn bóp đến mức như thế này.”

“Tại sao…em phải vu oan cho chị như vậy chứ?”

Nói xong, cô gái vươn cánh tay mảnh khảnh ra, chỉ thấy trên hai cánh tay trắng nõn đầy vết móng tay cào cấu, một mảng máu thịt lẫn lộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play