Editor + Beta: Daisy thích ăn ghẹ
Đây là Lục Sanh?
Câu hỏi được bật ra đầu tiên trong đầu của Lục Cảnh Ngôn.
Vừa nãy thiếu nữ tóc tai còn bù xù, cả người toàn bụi bẩn. Lúc này cô đã tắm rửa sạch sẽ xong đứng trước mặt anh ta.
Mái tóc đen dài mềm mượt xõa trên vai, còn ướt sũng và mơ hồ có nước nhỏ giọt. Tóc mái được vuốt ngược lên, để lộ vầng trán thanh tú và đẹp đẽ.
Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng dài đến đầu gối, để lộ phần cổ và cánh tay trắng nõn thon thả. Chiếc váy có thiết kế chiết eo, tôn lên vòng eo thon thả và đôi chân dài miên man của cô gái.
Trong ấn tượng của Lục Cảnh Ngôn, người nông thôn đều phơi nắng làn da đen sạm, nhưng làn da của cô gái trước mắt lại trắng trẻo và mịn màng đến vậy.
Nhìn lại khuôn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, cằm hơi nhọn, là khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn.
Sống mũi cao thẳng, lông mày không cần kẻ mà vẫn đen, môi không cần son mà vẫn đỏ. Đôi mắt hạnh trong veo sáng lấp lánh, như chứa đựng những vì sao.
“Anh cả?”
Thấy người đàn ông có chút ngẩn người, Lục Sanh tỏ vẻ ngây thơ giơ tay quơ quơ trước mặt Lục Cảnh Ngôn.
Lục Thành Nghiệp lớn lên rất đẹp trai, mẹ của nguyên chủ là Đỗ Nhiễm lại có vẻ ngoài thanh tú, con gái mà hai người sinh ra sao có thể không giống chứ.
Nhưng mà nguyên chủ chưa bao giờ sử dụng mỹ phẩm, hơn nữa mỗi ngày đều phơi nắng ở ngoài. Cho dù ngũ quan đẹp nhưng làn da thô ráp và sạm đỏ, trông như nhà quê.
Vì vậy, khi tắm, Lục San đã dồn gần hết số hồn lực ít ỏi của mình vào việc điều chỉnh tình trạng da dẻ.
Con người ta, chín mươi chín phần trăm đều là những kẻ mê sắc đẹp.
Phải thừa nhận rằng, một khuôn mặt và vóc dáng đẹp đến mức không thể rời mắt là công cụ tốt nhất để rút ngắn khoảng cách với người lạ.
Quả nhiên, Lục Sanh thấy Lục Cảnh Ngôn trước mặt nhìn cô chằm chằm, mãi sau mới ngập ngừng nói: “Em... tắm xong rồi?”
“Vâng, anh cả.” Lục San ngoan ngoãn gật đầu, có chút ngập ngừng mở lời: “Nhưng mà, cái máy sấy tóc trong phòng tắm em không biết dùng, nên tóc em vẫn còn nhỏ nước.”
Lục Cảnh Ngôn nhìn theo động tác của Lục Sanh.
Cô gái khẽ nghiêng đầu, những giọt nước từ ngọn tóc chảy dọc theo cằm, nhỏ xuống xương quai xanh gầy gò của cô, rồi biến mất trên làn da trắng nõn.
Ánh mắt cô trong veo như một con nai tơ không hiểu sự đời.
Dường như thực sự tin tưởng anh như một người anh trai, chỉ là vì thái độ trước đó của anh mà cô có vẻ hơi e dè không dám lại gần.
“Đem máy sấy tóc lại đây.” Lục Cảnh Ngôn cũng không biết mình nghĩ gì, đột nhiên nói.
“Cái gì?” Lục Sanh chớp mắt, dường như không hiểu ý Lục Cảnh Ngôn.
“Tôi nói, em đi lấy máy sấy tóc lại đây, tôi dạy em cách dùng.” Lục Cảnh Ngôn kiềm chế nói.
“À, vâng, cảm ơn anh cả.” Lục Sanh đột nhiên cười rạng rỡ, khóe môi và đôi mắt đều cong lên, dường như rất vui khi Lục Cảnh Ngôn có thể đối xử với mình như vậy.
Nụ cười trong sáng và rạng rỡ khiến tim Lục Cảnh Ngôn đột nhiên đập nhanh một cách khó hiểu.
Lục Sanh này và cô gái bẩn thỉu vừa nãy có thực sự là cùng một người không?
Với khuôn mặt, vóc dáng và khí chất như vậy, không thua kém gì những tiểu thư danh giá ở Giang Thành, trông hoàn toàn không giống người lớn lên ở nông thôn.
Nhìn kỹ lại, nếu thực sự so với Thiên Nhu, Lục Sanh này cũng không kém xa là mấy.
Lục Sanh nhanh chóng mang chiếc máy sấy tóc cao cấp trị giá năm nghìn tệ từ phòng tắm ra.
Lục Cảnh Ngôn bảo cô ngồi cạnh mình, dạy cô cách nhấn nút nào, thao tác ra sao. Nhưng cô gái như thể lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này, mãi không học được.
“Em xin lỗi anh cả, em ngốc quá…” Lục Sanh cắn môi, có chút thất vọng cúi đầu, dường như đang tự trách mình đã làm lãng phí thời gian của Lục Cảnh Ngôn.
Thấy cô như vậy, Lục Cảnh Ngôn trực tiếp cầm máy sấy tóc lên tay: “Thôi được rồi, dù sao bây giờ tôi cũng không có việc gì, tôi sấy cho em vậy.”
“Thật sao? Vậy cảm ơn anh cả!”
Lục Sanh mắt sáng lên, lập tức quay người ngồi trước mặt Lục Cảnh Ngôn, để lộ bờ vai và lưng gầy gò xinh đẹp của mình trước mắt anh.
Lục Cảnh Ngôn đưa tay vén một lọn tóc đẹp của cô gái, bật máy sấy.
Luồng khí ấm vừa phải thổi vào tóc, mùi hương thoang thoảng của dầu gội đầu tức thì vương vấn nơi chóp mũi, thậm chí cả ngón tay anh ta cũng nhuốm mùi thơm.
Có một khoảnh khắc, Lục Cảnh Ngôn đột nhiên cảm thấy, có thêm một cô em gái hình như cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng nghĩ lại, Lục Sanh đến thành phố Giang là để đính hôn với Phó Sâm, đồng nghĩa với việc đột ngột xuất hiện và cướp bạn trai của Thiên Nhu.
Mặc dù Thiên Nhu và nhà họ Lục không có quan hệ huyết thống, nhưng Thiên Nhu mới là cô em gái mà anh đã nhìn lớn lên từ nhỏ, là người anh thương yêu nhất.
Làm sao anh có thể nhìn Thiên Nhu chịu thiệt thòi mà đối tốt với đứa con riêng của ba mình?
Nghĩ đến đây, sự dao động của Lục Cảnh Ngôn lúc nãy tan biến hết.
Ánh mắt lại lạnh đi, tách một tiếng tắt máy sấy rồi đặt lên bàn.
“Anh cả?”
Lục Sanh dường như bị tiếng động này làm giật mình, lập tức quay đầu lại, nhìn Lục Cảnh Ngôn.
“Sấy gần khô rồi.”" Lục Cảnh Ngôn lạnh lùng nói: “Em bảo người làm dẫn em đi xem xung quanh đi, tôi còn có việc phải làm.”
“À... vâng, vậy em không làm phiền anh cả nữa.” Lục Sanh lập tức đứng dậy.
Định rời khỏi ghế sofa, nhưng lại “vô tình” giẫm phải vũng nước từ tóc ướt nhỏ xuống sàn đá cẩm thạch, chân trượt một cái liền ngã ngửa ra sau.
“A…”
“Cẩn thận!”
Lục Cảnh Ngôn nhanh mắt lẹ tay, theo phản xạ đưa tay ôm lấy eo người trước mặt, kéo cô gái sắp ngã xuống đất vào lòng.
Lục Sanh dường như bị giật mình, theo bản năng nắm chặt áo sơ mi của Lục Cảnh Ngôn, cả người vùi vào lòng anh ta hoảng hốt nói: “Anh cả…”
Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên “cạch” một tiếng.
Giọng người làm vang lên: “Thưa ông bà chủ, cậu chủ và cô chủ, mọi người đã về.”
Lục Thành Nghiệp, Giang Đình, cùng Lục Thiên Nhu và Lục Du Dã, vừa bước vào nhà vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Cảnh Ngôn đang đỡ một cô gái, trông rất thân mật.
Bốn mắt nhìn nhau, mọi người đều ngây người.
Lục Sanh khẽ cong môi một cách lặng lẽ.
“Ba, mẹ, hai người về rồi.” Lục Cảnh Ngôn cũng cứng người, lập tức buông Lục Sanh ra khỏi vòng tay mình.
Anh ta đứng thẳng người nói: “Con đã đón Lục Sanh về rồi. Lục Sanh, đây là ba mẹ và Thiên Nhu, Du Dã.”
Lục Sanh cũng vội vàng rời khỏi ngực của Lục Cảnh Ngôn, giương mắt nhìn bốn người đang ở bên ngoài sảnh phòng khách.
Lục Thành Nghiệp cau mày, sắc mặt Giang Đình thì khó coi. Lục Du Dã nhíu mày lại, đưa tay ôm lấy cô em gái Lục Thiên Nhu bên cạnh.
Lục Thiên Nhu ngước nhìn Lục Sanh, nụ cười trên mặt cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin.
Lục Sanh tron lòng cười khẩy.
Cô ta không thể tin là vì nhìn thấy anh cả người yêu thương mình nhất lại giúp đỡ cô, người lẽ ra phải bị ghét bỏ, cho nên cô ta mới kinh ngạc như vậy.
Hay là cô ta nghĩ cô đã bị vứt xác ở con hẻm nhỏ, nhưng giờ lại lành lặn đứng trong phòng khách nhà họ Lục mà sốc?
Không do dự, Lục Sanh liền đi đến trước mặt mấy người bọn họ.
“Ba.” Lục Sanh trước hết gọi Lục Thành Nghiệp một tiếng.
Sau đó nhìn về phía Giang Đình: “Con chào dì Giang, con là Lục Sanh. Con rất cảm ơn dì đã có thể đồng ý nhận con về ở nhà họ Lục sau khi mẹ con mất.”
Ngay sau đó, nhìn thiếu niên anh tuấn, dáng người thẳng tắp, lông mày và ánh mắt phóng khoáng trước mặt: “Anh là anh năm đúng không, anh cả vừa nãy muốn giới anh với em.”
“Còn có Thiên Nhu…” Lục Sanh đưa tay ra về phía Lục Thiên Nhu vẫn còn chưa hoàn hồn, vẻ mặt chân thành, nụ cười nơi khóe môi mang ý nghĩa khó hiểu: “Rất vui được làm quen với em, em gái.”