Editor + Beta: Daisy thích ăn ghẹ
Để điện thoại reo lên vài tiếng, Lục Sanh mới nhấn nút nghe, đặt điện thoại lên tai: “Alo, ai vậy?”
“Không lưu số tôi à?” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia rất lạnh nhạt: “Tôi là Lục Cảnh Ngôn.”
“Ồ, là anh cả.” Lục Sanh nói với giọng ngoan ngoãn rụt rè: “Xin lỗi anh cả, em quên lưu tên anh rồi.”
“Được rồi.” Người đàn ông rõ ràng không có mấy kiên nhẫn: “Tôi sai tài xế đến nhà ga đón em nhưng không tìm được em, điện thoại cũng không nghe máy, em chạy đi đâu rồi?”
“Em xin lỗi anh cả.” Thiếu nữ nhỏ nhẹ nói: “Điện thoại trước đó hết pin rồi, em tưởng người tới đón không tới, nên em tự mình ra khỏi nhà ga rồi.”
“Cái gì?” Lục Cảnh Ngôn đầu dây bên kia nhướng mày: “Em ở nông thôn lớn lên, Giang Thành xa lạ, một mình em chạy lung tung cái gì, bây giờ em đang ở đâu?”
Lục Sanh ngẩng đầu nhìn xung quanh, đối diện quốc lộ có một biển báo. Cô vừa đọc tên đường xong, đối phương nói đợi rồi cúp máy luôn.
Ồ?
Thật đúng là lạnh lùng.
Nhưng mà Lục Cảnh Ngôn lạnh lùng như vậy cũng là điều bình thường. Dù sao trong mắt người nhà họ Lục, việc cô đến Giang Thành chính là để cướp đàn ông của Lục Thiên Nhu, làm mất mặt nhà họ Lục.
Gia đình họ Lục thực sự phát đạt là sau khi Lục Thành Nghiệp bỏ rơi mẹ của nguyên chủ là Đỗ Nhiễm. Rồi cưới Giang Đình, tiểu thư nhà họ Giang.
Mấy chục năm qua, ông cụ Giang đã dốc toàn lực của nhà họ Giang để giúp đỡ người con rể duy nhất này. Nhờ đó nhà họ Lục mới có được tài lực và danh tiếng như hiện nay.
Giang Đình đã sinh cho Giang Thành Nghiệp năm người con trai. Sau này lại muốn một đứa con gái, tìm kiếm khắp cô nhi viện ở Giang Thành, nhận nuôi một đứa con gái có ngoại hình và ưu tú nhất, đặt tên là Lục Thiên Nhu.
Mười tám năm trước, Lục Thành Nghiệp từng tìm đến Đỗ Nhiễm một lần, khi bà đã tuyệt vọng trở về quê cũ. Đêm đó, ông ta đã cưỡng ép quan hệ với bà.
Lục Thành Nghiệp vốn tưởng rằng đây là một bí mật và bí mật này sẽ bị chôn vùi theo cái chết của Đỗ Nhiễm vào tháng trước, nhưng sự thật không như ông ta mong muốn.
Đỗ Nhiễm trước khi chết đã gọi điện thoại cho Lục Thành Nghiệp. Bà nói rằng sau đêm hôm đó, bà đã mang thai. Hơn nữa sinh ra một đứa con gái, tên là Lục Sanh.
Bà còn nói, mẹ của bà có ơn đối với ông cụ Phó của nhà họ Phó ở Giang Thành. Vì vậy, ông cụ Phó vì Lục Sanh mà định hôn ước với cháu đích tôn của mình là Lục Sâm.
Biết được tin tức này, Lục Thành Nghiệp choáng váng ngay tại chỗ.
Đêm đó, ông ta không dùng biện pháp an toàn, quả thực có thể để lại một hạt giống. Nhưng Đỗ Nhiễm lớn lên ở vùng nông thôn, sao mẹ của bà có thể có ơn với ông cụ nhà họ Phó được?
Còn nói, ông cụ Phó vì Lục Sanh mà định hôn ước với Phó Sâm? Người ở Giang Thành đều biết, Phó Sâm và Thiên Nhu đang qua lại với nhau. Ông cụ Phó làm như vậy chẳng khác nào là tát vào mặt của nhà họ Giang?
Nhưng thực tế, ông cụ Phó thật sự đã làm như vậy rồi.
Những lễ vật đính hôn xa xỉ cứ như nước chảy vào nhà họ Lục. Giang Đình cứ tưởng đó là quà tặng cho Lục Thiên Nhu, vui mừng khôn xiết, Lục Thành Nghiệp lúc này mới đành nói ra sự thật.
Chuyện cũ năm xui bị phanh phui ra, biết được chồng mình ra ngoài ngoại tình với vợ cũ. Giang Đình từ nhỏ được nuông chiều và ngạo mạn cho nên tức giận đến mức quay về nhà mẹ đẻ.
Sau này không chịu nổi Giang Thành Nghiệp ngày ngày chạy tới cầu xin. Hơn nữa còn phải bận tâm đến con của mình và thể diện của nhà họ Lục, bà ta đành phải quay về.
Nhưng chuyện nhà họ Lục ngoài Lục Thiên Nhu ra, còn có một đứa con gái riêng từ nhỏ được nuôi ở nông thôn, đã lan truyền khắp giới thượng lưu Giang Thành.
Đỗ Nhiễm bị bệnh mà chết, Lục Sanh thì chưa đến tuổi trưởng thành cần có người chăm sóc. Hơn nữa mọi người đều biết đến sự tồn tại của Lục Sanh, ông cụ Phó lại thúc giục, Lục Thành Nghiệp chỉ có thể để Lục Sanh đến Giang Thành.
Nguyên chủ đã đến nhưng chưa đặt chân lên mảnh đất tấc vàng này được một tiếng, đã bị siết cổ chết và vứt xác trong con hẻm nhỏ.
Ngoài Giang Đình và Lục Thiên Nhu, Lục Sanh không thể nghĩ ra ai lại có lòng hận thù và động cơ mạnh mẽ đến thế với một người chưa từng gặp mặt như cô.
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes đen bóng loáng bất ngờ dừng lại trước mặt Lục Sanh đang ngồi bên đường.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, người đàn ông bên trong xe liếc nhìn cô một cái, ánh mắt không giấu nổi vẻ chê bai.
“Anh cả?” Ánh mắt Lục San đầy vẻ ngạc nhiên, cô đứng dậy.
Lục Cảnh Ngôn, con trai cả của Lục Thành Nghiệp và Giang Đình, cũng là CEO hiện tại của tập đoàn Lục Thị.
Anh ta mặc một bộ vest đắt tiền, dung mạo tuấn tú, khí chất lạnh lùng. Phải nói rằng, Lục Thành Nghiệp là một tên tra nam, nhưng gen về ngoại hình thì thực sự không tồi.
Và ngay lúc này, Lục Cảnh Ngôn ngồi trong xe chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.
Cứ nghĩ người lớn lên ở nông thôn thì cùng lắm chỉ là quê mùa và xấu xí một chút.
Nhưng cô gái trước mặt này còn không nhìn rõ dung mạo ra sao, cả người bẩn thỉu. Lại còn ngang nhiên ngồi bên đường như vậy, một chút giáo dưỡng cũng không có.
Mặc dù mang trong mình một nửa dòng máu giống anh, nhưng Lục Sanh này đừng nói là so với Thiên Nhu, thậm chí còn không sạch sẽ và đoan trang bằng người làm trong nhà họ Lục.
Lục Cảnh Ngôn chỉ cảm thấy thái dương giật giật, không kìm được xoa xoa sống mũi.
Thôi vậy.
Hiện tại đang là thời điểm then chốt khi công ty con của Lục Thị sắp lên sàn chứng khoán. Lúc này không thể đắc tội với ông cụ Phó. Cho dù có ghét bỏ cô gái này đến mấy, cũng phải tạm thời nhẫn nhịn.
“Sao vậy anh cả, anh không khỏe chỗ nào ạ?” Lục San quan tâm hỏi.
“Không có, em mau lên xe đi.” Lục Cảnh Ngôn không muốn nói thêm lời nào, nghĩ rằng đưa Lục Sanh về nhà họ Lục, cũng coi như anh cả này đã làm tròn trách nhiệm.
Suốt quãng đường im lặng.
Lục Cảnh Ngôn hiển nhiên không có chút tình cảm nào với cô em gái lớn lên ở nông thôn này, cũng không hề muốn tìm hiểu gì về cô.
Thậm chí còn như thể cảm thấy Lục Sanh có mùi, anh ta đã mở cả cửa sổ xe.
Lục Sanh nhìn mọi thứ trong mắt, khẽ xoa xoa ngón tay mình.
Cô cần sự ngưỡng mộ và tình yêu của con người để nuôi dưỡng hồn thể. Vì anh trai cô hiện tại lại ghét bỏ cô đến thế, vậy thì hãy bắt đầu “công lược” từ anh ta thôi.
Nhà họ Lục là một biệt thự độc lập trong khu nhà giàu.
Từ xa thấy xe đến, cổng lớn đã từ từ mở ra. Khi đẩy cửa vào nhà, người làm đứng thành hàng ở cửa chào đón.
Lục Cảnh Ngôn vừa bước vào cửa, liền trực tiếp giới thiệu tình hình gia đình cho Lục Sanh.
“Anh hai, anh ba đều rất bận, bình thường không ở nhà.”
“Du Minh đi nước ngoài tham gia cuộc thi toán học, khoảng thời gian này cũng không ở nhà.”
“Ba mẹ và Du Dã đi xem cuộc thi piano của Thiên Nhu rồi, khoảng một tiếng nữa mới về.”
Lục Cảnh Ngôn nhíu mày nhìn bộ quần áo bẩn thỉu của Lục San: “Nhân lúc này em đi tắm đi, tôi bảo người làm dẫn em đến phòng tắm của phòng khách, quần áo em cứ mặc tạm đồ của Thiên Nhu.”
“Vâng, em biết rồi anh cả.”
Cô gái ngoan hơn Lục Cảnh Ngôn tưởng, vào nhà họ Lục cũng không nhìn ngang nhìn dọc, trông rất nghe lời.
Thấy Lục Sanh được người làm dẫn đi, Lục Cảnh Ngôn như trút được gánh nặng, kéo cà vạt rồi ngồi xuống ghế sofa phòng khách, dùng điện thoại lướt xem thị trường chứng khoán.
Khoảng hai mươi phút sau, anh nghe thấy Lục Sanh gọi mình. Theo thói quen nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên lại ngây người.