Editor: Daisy thích ăn ghẹ

Những tiểu thư của các gia tộc ngồi cùng nhau, rảnh rỗi không có việc gì làm liền bắt đầu buôn chuyện.

Nghe người dẫn chương trình nhắc đến Bạch Vy, Đường Y Y thở dài nói: “Bữa tiệc do nhà họ Phó tổ chức, vị thiếu gia Lệ kia đích thân đến dự, ngay cả vị cô hai nhà họ Bạch này cũng đặc biệt gửi đồ đến, đúng là nể mặt ông cụ Phó.”

Có người không quen biết nhà họ Bạch, hỏi về chuyện của Bạch Vy, Đường Y Y liền chủ động kể: “Tôi nghe mẹ tôi và các bà ấy nói chuyện mới biết được.”

“Họ nói nhà họ Bạch trước đây là gia tộc chỉ đứng sau nhà họ Hoắc ở Kinh Đô, chỉ tiếc là con cái không thịnh vượng. Đến đời Bạch Phú Dữ này, chính thất đã mất sớm và người vợ kế thứ hai của ông ta đều chỉ sinh được con gái.”

“Hơn nữa mười năm trước, cô cả nhà họ Bạch là Bạch Tường đã mất tích khi đi du lịch ở Anh, sau đó Bạch Phú Dữ lại mắc bệnh ung thư nằm liệt giường, bây giờ nhà họ Bạch là do Bạch Vy quyết định mọi chuyện.”

Đường Y Y bĩu môi: “Cô Bạch Vy, rõ ràng là con thứ, mẹ cô ta trước đây ngay cả danh phận cũng không có, bây giờ lại trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạch rồi, ra ngoài ai cũng phải cung kính gọi một tiếng cô hai.”

“Nhưng tôi nghe nói, cô Bạch Tường kia thực ra không phải mất tích, mà là đã nhảy biển tự tử ở Anh.”

Thấy mọi người ngạc nhiên, Đường Y Y thì thầm bí ẩn: “Tôi còn nghe được một chuyện huyền bí nữa, nói rằng lúc đó có người cứu Bạch Tường lên bờ thì cô ấy đã không còn thở nữa.”

“Nhưng người đó chạy đi tìm người giúp đỡ, kết quả khi quay lại thì Bạch Tường đã biến mất, từ đó không còn tin tức gì nữa, nhà họ Bạch mới công bố ra bên ngoài là Bạch Tường mất tích.”

“Người đã chết lại đột nhiên biến mất ư?” Lâm Nhã không khỏi ngạc nhiên: “Chuyện này cũng quá huyền bí rồi.”

“Đúng vậy, hơn nữa nghe nói lúc đó là buổi tối, ngoài người đàn ông cứu người đó ra, bên bờ biển không còn ai khác.”

“Nhưng không thể nào là Bạch Tường đã chết lại sống lại, tự mình rời đi được chứ? Thế nên nghĩ đến là thấy rợn người.”

Nói rồi, Đường Y Y xoa xoa da gà trên cánh tay mình.

Ở một bên khác, không ít khách mời tham gia đấu giá đã bắt đầu ra giá. Người dẫn chương trình không hề phóng đại, huyết hồng sâm tự nhiên mọc ở khe nứt của vách đá cheo leo, không thể nuôi trồng nhân tạo.

Vốn dĩ đã hiếm, loại có tuổi đời trên hai mươi năm lại càng hiếm có khó tìm trên đời này, nói là có tiền cũng không mua được cũng không quá lời.

Hơn nữa cây Huyết hồng sâm trong hộp gấm kia, tuy chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay, nhưng thân và rễ đều đỏ như máu, nhìn là biết ngay là hàng chất lượng cao, cực phẩm.

Thứ này ngâm rượu, người có bệnh uống vào hiệu quả thấy rõ, người không bệnh uống vào cũng có thể kéo dài tuổi thọ, tệ nhất thì để sưu tầm hoặc tặng quà cũng rất có giá trị.

Vì vậy chưa đến mười phút, giá đã được đẩy lên ba triệu rưỡi.

Mạnh Lâm hoàn toàn không quan tâm đến cây Huyết hồng sâm này. Hôm nay cô ấy đến tham dự buổi đấu giá này chủ yếu là để giao tiếp kinh doanh. Thẻ đấu giá luôn nằm trong tay thư ký, cô ấy lười không muốn cầm.

Tuy nhiên đúng lúc này, thư ký bên cạnh Mạnh Lâm đột nhiên cúi người, đưa điện thoại cho cô.

“Mạnh tổng, điện thoại riêng của cô nhận được một tin nhắn, xin cô xem qua ạ.”

“Điện thoại riêng của tôi?”

Mạnh Lâm có hai chiếc điện thoại, một chiếc dùng cho công việc, các cuộc gọi và tin nhắn hàng ngày đều do thư ký sàng lọc rồi báo lại cho cô ấy xử lý. Chiếc còn lại là dùng cho cá nhân.

Nhưng Mạnh Lâm là một cô nhi xuất thân bần hàn, ba mẹ đã mất từ lâu, bao nhiêu năm nay bên cạnh cô ấy cũng không có bạn bè nào không liên quan đến lợi ích, người duy nhất biết số điện thoại riêng của cô ấy chỉ có một người.

Chỉ có người đó, người đã hơn một năm không liên lạc với cô ấy.

Mạnh Lâm hít sâu một hơi, lập tức cầm điện thoại lên mở khóa.

Trên điện thoại quả nhiên có một tin nhắn mới, hiển thị là một số điện thoại bị ẩn, nội dung chỉ có một dòng chữ.

[Lâm Lâm ~~ Em muốn cây huyết hồng sâm đó, bất kể bao nhiêu tiền, giúp em mua lại nhé.]

Nhìn thấy dấu ngã quen thuộc đó, tay Mạnh Lâm run lên, mũi đột nhiên cay xè. Cô ấy theo bản năng ngẩng đầu tìm kiếm trong hội trường, nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc trong ký ức của mình.

Chưa kịp tìm tiếp, tin nhắn thứ hai đã đến.

[Lâm Lâm, em không có ở hội trường, là từ người khác thấy buổi đấu giá có Huyết hồng sâm, chị không cần tìm em.]

[Đồ này em muốn tặng cho người khác, chị giúp em mua lại Huyết hồng sâm, sau khi tiệc kết thúc thì trực tiếp đưa cho người đó là được.]

Mạnh Lâm cúi đầu gõ chữ, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng chỉ trả lời một chữ: [Được.]

Người ở đầu dây bên kia dường như có thể thấu hiểu suy nghĩ của cô ấy qua màn hình, nhanh chóng gửi tin nhắn lại.

[Yên tâm Lâm Lâm, cuộc sống ẩn dật rất hợp với em. Chị không cần lo cho em, em rất ổn.]

[Chăm sóc tốt bản thân và Bách Lâm nhé, dù sao em cũng là kẻ vô công rồi nghề, toàn bộ đều dựa vào chị nuôi đó ~]

Nhìn thấy câu cuối cùng, Mạnh Lâm không kìm được khẽ bật cười thành tiếng, nhưng mắt cô lại càng ướt át hơn.

“Mạnh tổng…”

Thư ký lần đầu tiên thấy Mạnh Lâm, người vốn dĩ luôn lạnh lùng, lại lộ ra vẻ mặt như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Mạnh Lâm vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa rồi lập tức biến mất, lại trở lại dáng vẻ nữ cường nhân trong giới kinh doanh.

“Tiểu Trịnh, đưa thẻ đấu giá cho tôi.”

Lúc này, những người trong hội trường đã ra giá đến ba triệu tám trăm nghìn.

Mạnh Lâm không chút do dự trực tiếp giơ thẻ lên, gọi một tiếng: “Năm triệu.”

Người khác đều tăng giá từng trăm nghìn, sao người này vừa lên đã từ ba triệu tám trăm nghìn gọi thẳng lên năm triệu?

Mọi người quay đầu nhìn, là Mạnh Lâm của tập đoàn Bách Lâm à, vậy thì không sao rồi.

Mặc dù Mạnh Lâm không phải là người trong giới hào môn thành phố Giang, nhưng người ta lại là một phú nhị đại đích thực. Tập đoàn Bách Lâm có giá trị thị trường hàng chục tỷ, giàu có và quyền lực hơn nhiều so với một số gia tộc lâu đời chỉ có danh tiếng mà thực chất lại thua lỗ, có đủ tự tin để ra giá.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Mạnh Lâm, có lẽ là quyết tâm phải có được. Huyết hồng sâm tuy quý giá, nhưng lên đến năm triệu thì vẫn phải cân nhắc.

Không khí im lặng trong chốc lát, người dẫn chương trình vừa định lên tiếng hỏi còn ai muốn tăng giá không, thì nghe thấy phía sau hội trường vang lên một tiếng: “Tám triệu.”

Lại là ai thế này, trời ơi.

Vừa nãy từ ba triệu tám trăm nghìn trực tiếp lên năm triệu, bây giờ lại từ năm triệu nhảy thẳng lên tám triệu ư?

Quay đầu nhìn lại, người ra giá là trợ lý Trần An của Lệ Mộ Trầm, vậy thì càng không có gì để nói rồi.

Toàn bộ thành phố Giang không có ai giàu hơn Lệ Mộ Trầm. Gia tộc họ Lệ nắm giữ huyết mạch kinh tế của toàn thành phố Giang, đầu tư vào mọi ngành nghề, nói một câu hô mưa gọi gió cũng không quá lời.

Mạnh Lâm nhìn thấy người đang cùng mình đấu giá là Lệ Mộ Trầm, cũng có chút ngạc nhiên. Nếu là buổi đấu giá bình thường, nếu Lệ Mộ Trầm muốn một món đồ, cô ấy chắc chắn sẽ không tranh giành với anh. Dù sao nhà họ Lệ và Bách Lâm vẫn luôn có giao dịch kinh doanh, cô ấy còn phải giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Lệ.

Nhưng lần này là A Tường muốn, vậy thì cô ấy nhất định phải mua bằng được cho cô ấy.

Thế là Mạnh Lâm lại giơ bảng: “Mười triệu.”

Trần An cũng theo sau: “Mười hai triệu.”

Mạnh Lâm cắn răng: “Mười lăm triệu.”

Lúc này, xung quanh không còn ai tham gia đấu giá nữa, chỉ còn hai vị đại gia này tranh giành.

Giá đã lên đến mười lăm triệu, Trần An cúi đầu hỏi ý kiến Lệ Mộ Trầm: “Ông chủ, chúng ta còn tiếp tục đấu giá không?”

“Mạnh Lâm không phải người thích phô trương, chắc là có lý do gì đó mà cô ấy nhất định phải có được, vậy thì nhường món đồ này cho cô ấy đi.” Lệ Mộ Trầm thản nhiên nói.

Thế là Trần An không giơ bảng nữa.

Người dẫn chương trình hỏi ba lần, rồi gõ búa.

Món đồ cuối cùng cũng được mua, Mạnh Lâm thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

[A Tường, em đã mua được món đồ rồi. Em muốn chị gửi cho ai? Sau buổi tiệc chị sẽ đến đưa cho người đó.]

[Em thấy rồi Lâm Lâm.] Tin nhắn vẫn trả lời rất nhanh 

[À, món đồ đó tặng cho Lệ Mộ Trầm, chính là người vừa đấu giá với chị đó.]

Mạnh Lâm: “...”

Vậy rốt cuộc cô ấy vừa rồi đã tranh giành cái gì chứ…

=============

Mình không rõ mối quan hệ giữa Bạch Tường và Mạnh Lâm như thế nào, nên mình để xưng hô tạm em - chị trước nhé, mình sẽ sửa lại sau khi biết được quan hệ của họ.

Thiệt sự khúc cuối vừa edit vừa mắc cười dã man 😂

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play