Editor: Daisy thích ăn ghẹ

(*PUA - Pick-up Artist: là những người dùng chiêu trò tâm lý để thao túng cảm xúc, khiến đối phương phụ thuộc hoặc yêu họ. Nom na là thao túng tâm lý óoo)

Lục Sanh cầm điện thoại, tiếp tục gửi tin nhắn cho Mạnh Lâm: [Em định gọi chị lại, nhưng hai người đấu giá nhanh quá.]

[Nhưng không sao, dù sao số tiền đấu giá được đều sẽ được quyên góp, mười lăm triệu này cũng coi như làm việc thiện rồi.]

Lục Sanh đang trò chuyện với Mạnh Lâm, bên kia Đường Y Y đột nhiên liếc mắt qua, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Trời ơi... Mọi người xem, chiếc điện thoại Lục Sanh cầm trên tay là Nokia phải không?”

Đường Y Y vừa gọi, những người khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía Lục Sanh, đều như nhìn thấy ma vậy.

“Đúng thật.” Lâm Nhã suýt bật cười: “Thương hiệu này không phải đã biến mất từ mười mấy năm trước rồi sao, cô ta kiếm đâu ra món đồ cổ này vậy?”

“Chắc chỉ có ở những vùng nông thôn mới có người dùng thôi, chiếc điện thoại này của cô ta chỉ có thể gọi điện và nhắn tin, tôi thấy người giúp việc nhà tôi từng dùng.”

“Cái điện thoại vứt đi này, dù có ném ra đường cũng chẳng ai nhặt đâu nhỉ? Đúng là nghèo đến mức vượt quá sức tưởng tượng của tôi.”

Đường Y Y tặc lưỡi: "Đừng nói, bây giờ tôi còn hơi thương hại cô Lục Sanh này. Rõ ràng cùng ba với Lục Thiên Nhu, nhưng cuộc sống lại khác nhau một trời một vực.”

Chuyện nhập học và chiếc điện thoại cũ

Trên ghế, Lục Cảnh Ngôn thấy cô gái bên cạnh mình lại đang dùng chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ đã bị thị trường đào thải từ lâu để nhắn tin, không khỏi cau mày. Nhưng không phải vì ghét bỏ, mà là không biết cô gái đã sống cuộc sống như thế nào trước khi đến thành phố Giang, mà lại chỉ dùng nổi loại điện thoại này.

“Đây là điện thoại của em sao?” Lục Cảnh Ngôn hỏi.

Lục Sanh vừa hay đang trò chuyện với Mạnh Lâm, ngẩng mắt lên gật đầu.

“Chiếc điện thoại này đừng dùng nữa.” Lục Cảnh Ngôn nói: “Ngày mai anh sẽ bảo Du Dã đi cùng em đến trung tâm thương mại mua một chiếc điện thoại mới, rồi để nó đưa em đi mua ít quần áo, vài ngày nữa còn phải đến Thịnh Cảnh.”

“Thịnh Cảnh?” Lục Sanh hơi ngơ ngác nhìn anh ta.

“Vì em đã đến Giang Thành, sau này chắc chắn sẽ học ở đây. Mấy ngày trước, ba đã liên lạc với hiệu trưởng Thịnh Cảnh, xin cho em một suất nhập học.”

“Thịnh Cảnh là trường cấp ba tư thục tốt nhất thành phố Giang, Thiên Nhu và Du Minh, Du Dã đều đang học ở đó. Nhưng Thịnh Cảnh yêu cầu phải thi đầu vào, đạt điểm đậu mới được vào và lớp học sẽ được phân chia theo thành tích.”

Lục Cảnh Ngôn nhìn Lục Sanh: “Anh đã xem thành tích của em ở trường cấp hai dưới quê trước đây, chỉ thuộc dạng trung bình, làm bài thi của Thịnh Cảnh chắc là sẽ khó khăn đó.”

“Nhưng em cũng không cần quá lo lắng. Thiên Nhu học rất giỏi, luôn đứng thứ hai của lớp A, còn ba ngày nữa là khai giảng rồi, mấy ngày này anh sẽ nhờ nó giúp em ôn tập thêm, anh cũng sẽ chào hỏi hiệu trưởng bên đó một tiếng nữa.”

“Em gái Thiên Nhu luôn đứng thứ hai ạ?” Nghe Lục Cảnh Ngôn nói, Lục Sanh hỏi: “Người đứng đầu là ai vậy?”

“Là Du Minh, nhưng nó đi nước ngoài tham gia cuộc thi toán học, chắc phải sau khi Thịnh Cảnh khai giảng nó mới về được.”

“Thì ra là vậy, em biết rồi.” Lục Sanh ngoan ngoãn gật đầu: “Anh cả cứ yên tâm, em sẽ học thật tốt với Thiên Nhu.”

Nói chuyện xong với Lục Cảnh Ngôn, Lục Sanh lại quay mắt về phía bàn đấu giá. Buổi đấu giá tối nay đã gần kết thúc, chỉ còn lại vật phẩm cuối cùng.

Kể từ khi cây Huyết hồng sâm được bán với giá mười lăm triệu trên trời, chỉ có chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy cao cấp do Lệ Mộ Trầm quyên tặng là có giá đấu giá vượt quá mười triệu, còn lại hầu hết các vật phẩm đấu giá khác đều chỉ vài triệu.

Mọi người đều nghĩ vật phẩm cuối cùng sẽ là một báu vật đặc biệt, nhưng không ngờ khi người dẫn chương trình vén tấm vải đỏ lên, trên khay chỉ là một viên dạ minh châu bình thường. Mặc dù viên ngọc có phẩm chất tốt, nhưng những người giàu có trong giới thượng lưu ở đây đều đã quen với những kỳ trân dị bảo, không mấy hứng thú với thứ này.

Trong số những người phía dưới sân khấu, chỉ có Lục Sanh là cứ nhìn chằm chằm vào viên ngọc này. Không phải vì viên dạ minh châu này có gì đặc biệt, chủ yếu là Lục Sanh nghĩ đến Hắc Đậu. Nó thích chơi những thứ phát sáng như thế này nhất.

Giá khởi điểm là một trăm nghìn, so với các vật phẩm đấu giá trước đó thì gần như là giá bèo. Nhưng Lục Sanh suy nghĩ một lát, vẫn tiếc nuối mà thu ánh mắt lại. Đừng nói là tiền, hiện tại cô còn không có tư cách để đấu giá.

Lần lượt có vài người ra giá, đến ba trăm nghìn thì dừng lại.

Nhưng giây tiếp theo, giọng nói của Trần An phía sau lại vang lên: “Một triệu.”

Lục Sanh theo bản năng quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Lệ Mộ Trầm.

Lục Sanh chớp chớp mắt, đột nhiên cong môi cười, trông có vẻ rất vui vẻ.

Nụ cười này khiến Lệ Mộ Trầm khẽ động lòng.

Cô lẽ nào đã đoán ra, anh vì cô cứ nhìn chằm chằm nên mới bảo Trần An mua viên ngọc này sao?

Làm sao có thể chứ.

Lệ Mộ Trầm thu lại ánh mắt, nhưng Lục Sanh nhanh chóng quay đầu lại.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, các khách mời tản ra trò chuyện. Lúc này, một người phục vụ mặc vest chỉnh tề đến bên cạnh Lục Sanh và Lục Cảnh Ngôn.

“Cô Lục Sanh, phu nhân của chúng tôi mời cô đến phòng trong gặp mặt, bà Lục cũng đã đợi sẵn rồi, xin mời cô đi theo tôi.”

Cuối cùng cũng đến rồi.

Điểm nhấn của tối nay là gặp ông cụ Phó, rồi bàn bạc chuyện hôn ước của cô và Phó Sâm.

Lục Sanh nói với Lục Cảnh Ngôn một tiếng, rồi đi vào phòng trong dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.

Vừa bước vào cửa, liền thấy Giang Đình đang trò chuyện rất vui vẻ với một người phụ nữ được chăm sóc tốt, quý phái, đây chắc hẳn là bà Phó, mẹ của Phó Sâm.

“Mẹ.” Lục Sanh đầu tiên gọi Giang Đình, sau đó nhìn bà Phó ngoan ngoãn nói: “Bà Phó, chào bà, tôi là Lục Sanh.”

Giọng cô gái trong trẻo, thanh thoát, ánh mắt cũng trong veo, nhìn là biết ngay là người đơn thuần, dễ nắm bắt.

“Cô chính là Lục Sanh vừa mới đến thành phố Giang hôm qua sao?” Bà Phó ngồi thẳng người dậy, ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng và khinh miệt: “Cũng không quê mùa như tôi tưởng.”

Chỉ bằng một câu nói, Lục Sanh đã cảm nhận được rõ ràng sự thù địch.

Bà Phó này chắc chắn là vốn dĩ đã xem thường cô vì xuất thân của cô, cảm thấy cô không xứng với nhà họ Phó và con trai bà.

Giang Đình lại thêm dầu vào lửa, không biết trước khi cô đến đã nói những gì, nhưng chắc chắn không phải lời hay ý đẹp.

“Ông cụ đã uống thuốc nghỉ ngơi rồi, tôi bảo người đưa cô đến trước, là có chuyện muốn nói với cô.”

“Vậy ạ?” Lục Sanh vẻ mặt không đổi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Vậy bà muốn nói gì, cứ nói thẳng là được.”

“Vậy tôi nói thẳng đây.” Bà Phó dường như lười vòng vo với Lục Sanh, nói thẳng vào vấn đề.

“Cô tuy ở nông thôn, nhưng chắc cũng có người nói cho cô biết, nhà họ Phó chúng tôi ở thành phố Giang có địa vị như thế nào.”

“Không phải người tùy tiện nào cũng có thể bước vào gia đình hào môn như nhà họ Phó chúng tôi, càng không nói đến xuất thân như cô, thật sự để Sâm Sâm cưới cô, nhà họ Phó chúng tôi e rằng cũng sẽ trở thành trò cười của thành phố Giang.”

Bà Phó lạnh lùng nói: “Nói thật với cô, ông cụ là lớn tuổi nhất thời hồ đồ, nhưng tôi thì sẽ không để con trai tôi thật sự cưới một đứa con riêng lớn lên ở nông thôn.”

“Hơn nữa Thiên Nhu mới là con dâu mà tôi ưng ý, con bé và Sâm Sâm tình đầu ý hợp, cô chắc cũng không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác chứ?”

“Vậy nên, nếu cô biết điều, lát nữa gặp ông cụ thì chủ động nói hủy hôn ước. Như vậy cũng coi như nhà họ Phó chúng tôi nợ cô một ân tình, muốn bồi thường gì, cô cứ nói ra.”

Bà Phó này, ba hai câu nói đều đâm trúng chỗ hiểm.

Nói cô xuất thân không vẻ vang, nói cô không xứng với gia đình hào môn như nhà họ Phó, còn vừa đến đã đội cho cô cái mũ kẻ thứ ba.

Đầu tiên là thao túng để hạ thấp lòng tự trọng, sau đó là ràng buộc đạo đức, cuối cùng lại dùng lợi ích để dụ dỗ cô.

Người phụ nữ có thể làm phu nhân trong gia đình hào môn như vậy, quả nhiên không phải là dạng vừa.

Nhưng Lục Sanh nghe những lời này, chớp chớp mắt nói: “Nhưng bà Phó, mẹ tôi nói hôn ước của tôi và Phó Sâm đã được định từ rất nhiều năm trước rồi.”

“Nếu nói về kẻ thứ ba... thì không nên là tôi, mà phải là em gái Thiên Nhu mới đúng chứ?”

Bà Phó và Giang Đình đồng thời nhíu mày, hít hơi nhìn Lục Sanh: “Cô nói cái gì?!!”

“Ý của tôi là, tôi không muốn chủ động hủy hôn ước với ông cụ Phó, ít nhất bây giờ là không muốn.”

Lục Sanh nghiêng đầu nói: “Hay là phu nhân cứ nói những lời này với ông cụ Phó đi, nếu ông ấy đồng ý hủy hôn ước, vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play