Editor: Daisy thích ăn ghẹ

“Làm sao đây mẹ... Anh cả hình như đang giận.”

Lục Thiên Nhu lập tức quay sang nhìn Giang Đình, trông như sắp khóc.

“Mẹ biết rồi.” Giang Đình hít sâu một hơi, cau mày. Bà ta quá hiểu tính khí mấy đứa con trai mình, đặc biệt là Lục Cảnh Ngôn.

Kể từ khi Lục Cảnh Ngôn tiếp quản tập đoàn Lục Thị, tính cách bên ngoài càng trở nên mạnh mẽ, nhưng đối với người nhà thì luôn bao che. Màn thể hiện vừa rồi của anh ta, bao gồm cả những lời anh ta nói, rõ ràng là đã coi Lục Sanh là người nhà họ Lục rồi.

Cái đứa con riêng tiện nhân đó rốt cuộc đã dùng thứ thuốc mê nào, mà chỉ trong vỏn vẹn một ngày, lại có thể khiến đứa con trai lớn vốn dĩ không dễ dàng tin tưởng người khác của bà ta bắt đầu bảo vệ nó rồi? Giang Đình nghẹn ứ một hơi trong lòng, cảm thấy vô cùng bực bội.

“Con đừng lo anh cả nữa, con giờ thế nào rồi, tim còn khó chịu không?” Giang Đình hỏi Lục Thiên Nhu.

Lục Thiên Nhu thực ra không sao cả. Chỉ là thấy Lục Cảnh Ngôn chỉ để mắt đến Lục Sanh, lại muốn được ở riêng với anh trong xe một lát, tận hưởng cảm giác được anh cả quan tâm chăm sóc. Bây giờ Lục Cảnh Ngôn đã đi rồi, cô ta cũng chẳng có gì phải giả bộ nữa.

Nhưng vì cô ta đã nói tim không thoải mái, cũng không thể đột nhiên khỏi ngay được, nên đành lại ôm ngực giả vờ khó chịu: “Vẫn hơi…”

“Vậy mẹ để tài xế đưa con về nhà họ Lục trước nhé.”

“Á?” Lục Thiên Nhu sững sờ, không ngờ Giang Đình lại nói như vậy. Mẹ, anh cả và cả Lục Sanh đều ở bữa tiệc, còn cô ta lại một mình về nhà họ Lục? Làm sao mà được!

Lục Thiên Nhu vội vàng nói: “Ơ... con không sao đâu mẹ, con lên xe nghỉ ngơi một lát là được rồi, với lại…”

“Con bé này sao lại không phân biệt được nặng nhẹ? Lỡ như con thật sự bị viêm cơ tim tái phát thì sao?”

“Lát nữa còn phải gặp ông cụ nhà họ Phó để nói chuyện của Lục Sanh, mẹ bây giờ không thể đi được, con tự về trước đi.”

Giọng điệu của Giang Đình không cho phép từ chối: “Mẹ sẽ gọi điện cho bác sĩ Lâm ngay, bảo ông ấy đến nhà mình luôn, con về đến nơi thì cứ để ông ấy kiểm tra.”

“Nhưng mà…”

Lục Thiên Nhu há miệng, cuối cùng cũng biết thế nào là nhấc đá tự đập chân mình.

Cô ta đã mất công trang điểm, tạo kiểu tóc tỉ mỉ cả buổi chiều hôm nay, ăn mặc xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ chỉ xuất hiện trước mặt mọi người có năm phút rồi lại về nhà học Lục?

Nhưng cô ta cũng không thể bây giờ lại nói với Giang Đình là mình đã khỏe rồi, chẳng phải như vậy là trực tiếp nói cho Giang Đình biết rằng sự khó chịu vừa rồi của cô ta đều là giả bộ sao?

“Con biết rồi mẹ, con sẽ về ngay.” Lục Thiên Nhu có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ đành đồng ý. “Nhưng còn Lục Sanh và ông cụ Phó bên đó…”

“Con cứ yên tâm.” Giang Đình hừ lạnh một tiếng: “Mẹ tuyệt đối không thể để đứa con của tiện nhân kia thay thế con gả vào gia đình quyền quý như nhà họ Phó, con cứ về nhà chờ tin tức là được rồi.”

[Hội trường]

Khi Lục Cảnh Ngôn và Lục Sanh quay lại hội trường, buổi đấu giá đã bắt đầu.

Đông đảo khách mời đã ngồi vào chỗ, trên tay mỗi người cầm một thẻ số, có người còn có tùy tùng riêng đứng bên cạnh để theo dõi.

Lục Cảnh Ngôn cũng nhận thẻ số của mình từ người phục vụ, rồi để Lục Sanh ngồi xuống bên cạnh.

“Lục Sanh, chuyện vừa rồi…”

“Em không sao đâu anh cả.”

Chưa đợi Lục Cảnh Ngôn nói hết, Lục Sanh đã nắm lấy tay anh ta, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh cả đã bảo vệ em, em thực sự rất cảm động.”

Đôi mắt cô gái sáng long lanh. Cảm giác được tin tưởng hoàn toàn như vậy, khiến người ta có một sự thỏa mãn cực kỳ lớn.

Lục Cảnh Ngôn không kìm được đưa tay xoa đầu Lục Sanh, trầm giọng nói: “Ngoan, sau này có anh cả ở đây, sẽ không để ai bắt nạt em đâu.”

“Em biết rồi, cảm ơn anh cả.” Lục Sanh khẽ mỉm cười, trông càng thêm ngoan ngoãn, gật đầu.

Kể từ khoảnh khắc bước lên sân khấu, linh hồn lực trong Lục Sanh đã không ngừng được bổ sung. Ngoài sát khí, sự ngưỡng mộ và tình yêu của con người cũng có thể giúp cô, vốn là yêu hoa, tăng cường linh hồn lực.

Tối nay, cách trang điểm và tạo hình của cô, cùng với màn trình diễn trên sân khấu vừa rồi, đã đủ để khiến nhiều người có mặt cảm thấy kinh ngạc.

Cả Lục Cảnh Ngôn nữa, từ sự thờ ơ ban đầu đến sự quan tâm hiện tại, thiện cảm của anh ta dành cho cô cũng đang tăng vùn vụt. Cuối cùng cũng không uổng công cô.

Bản nhạc 《Khu rừng mùa hè》 kia thật sự không phải người thường có thể chơi được, một lần chơi xong gần như muốn chuột rút tay. Nếu không phải để thể hiện một chút, cô tuyệt đối sẽ không muốn chơi bản này.

Đối với việc đấu giá, Lục Sanh thực ra không mấy hứng thú. Với cô, việc quan sát những người có mặt thú vị hơn là xem trên bàn đấu giá có những kỳ trân dị bảo gì.

Thoáng nhìn, Lục Sanh bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc, không khỏi sáng mắt lên.

Mạnh Lâm thế mà lại đến tham gia buổi đấu giá này.

Thật là đã lâu không gặp rồi.

Dưới sân khấu đấu giá, một người phụ nữ với mái tóc ngắn gọn gàng, mặc vest trắng bó sát đang ngồi ở phía bên phải hội trường, bên cạnh có một thư ký trẻ tuổi đứng. Người phụ nữ trông khoảng hơn ba mươi tuổi, làn da được chăm sóc cẩn thận. Ánh mắt sắc sảo, khí chất mạnh mẽ, nhìn là biết ngay một nữ cường nhân trong giới kinh doanh.

Đây là Mạnh Lâm, cũng được coi là một nhân vật huyền thoại nổi tiếng trong giới kinh doanh. Bảy năm trước, Mạnh Lâm vừa tốt nghiệp thạc sĩ, một lòng muốn khởi nghiệp, đi khắp thành phố Giang tìm kiếm đầu tư nhưng lại gặp khó khăn khắp nơi, suýt chút nữa đã nản lòng muốn từ bỏ.

Tuy nhiên sau đó, được biết một vị đại gia giấu mặt nào đó, sau khi gặp Mạnh Lâm và nghe ý tưởng của cô ấy, đã trực tiếp cấp cho cô ấy năm triệu đồng làm vốn ban đầu, bảo cô cứ thoải mái thực hiện, nếu không đủ tiền thì cứ xin thêm.

Ba năm sau, nền tảng thương mại điện tử B2B đầu tiên của cả nước ra đời. Trực tiếp thay đổi hoàn toàn cách thức mua sắm của mọi người. Tập đoàn Bách Lâm do Mạnh Lâm sáng lập cũng một bước trở thành tập đoàn hàng đầu trong nước.

Tuy nhiên, với tư cách là người sáng lập, Mạnh Lâm lại không phải là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Bách Lâm. Được biết, người nắm giữ cổ phần lớn nhất chính là vị đại gia bí ẩn kia.

Điều này cũng hợp tình hợp lý.

Hiện tại Tập đoàn Bách Lâm ngày càng rực rỡ, ai cũng không khỏi cảm thán vị đại gia năm xưa đã có con mắt tinh tường, phát hiện ra tiềm năng của Mạnh Lâm. Đừng nói vị đại gia đó ban đầu đã ký thỏa thuận với Mạnh Lâm, ngay cả khi anh ấy không yêu cầu tỷ lệ nắm giữ cổ phần cao nhất, Mạnh Lâm cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh ấy.

Dù sao, ngựa nghìn dặm thường có, nhưng người biết nhìn ngựa giỏi thì không phải lúc nào cũng có. Có người dám bỏ ra năm triệu để đánh cược vào sự thành công của bạn, ai mà không liều mình chứng minh bản thân và cả đời sẽ ghi nhớ ơn nghĩa này.

Lục Sanh thực ra không hề có ý định liên lạc với Mạnh Lâm. Phía Thầy bắt yêu vẫn đang truy lùng tung tích của cô và việc dấu vết của Bạch Tường càng ít càng tốt.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Sanh nhìn thấy vật phẩm vừa được đưa lên sàn đấu giá, đôi mắt cô lập tức sáng lên.

“Kính thưa quý vị.” MC điều hành đấu giá giơ chiếc hộp gấm màu đỏ trong tay lên: “Vật phẩm đấu giá hiện tại trên tay tôi là một cây Huyết hồng sâm có tuổi đời hai mươi năm.”

“Công dụng của Huyết hồng sâm chắc hẳn mọi người đều biết, nó được coi là thần dược lưu thông máu huyết và tan tụ máu.”

“Huyết hồng sâm có tuổi đời trên năm năm đã hiếm, trên hai mươi năm thì càng là tuyệt không hề có.”

“Vật phẩm này do cô hai nhà họ Bạch - Bạch Vy quyên tặng, giá khởi điểm là hai triệu, bây giờ mọi người có thể bắt đầu ra giá.”

Cô hai nhà họ Bạch, Bạch Vy?

Nghe vậy, nhiều người phía dưới sân khấu bắt đầu xì xào bàn tán nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play