Editor: Daisy thích ăn ghẹ

Lục Cảnh Ngôn lập tức hoàn hồn, nhìn Lục Thiên Nhu đang dựa vào lòng mình với vẻ mặt đau khổ: “Sao vậy, em nói tim khó chịu à?”

“Ừm…” Lục Thiên Nhu ngả vào Lục Cảnh Ngôn, ôm lấy ngực, mắt đỏ hoe nói: “Anh cả, em cảm thấy bệnh của em tái phát rồi, làm sao bây giờ…”

Lục Cảnh Ngôn hít sâu một hơi, sự chú ý lập tức dồn hết vào Lục Thiên Nhu.

Lục Thiên Nhu tám tuổi từng bị sốt cao, sau đó thì mắc bệnh viêm cơ tim.

Căn bệnh này không quá nghiêm trọng, nhưng một khi phát tác, nhẹ thì loạn nhịp tim, tức ngực khó thở, nặng thì có thể gây suy tim hoặc thậm chí sốc, nguy hiểm đến tính mạng.

Những năm qua, nhà họ Lục đều để bác sĩ riêng giúp Lục Thiên Nhu điều hòa cơ thể, nên Lục Thiên Nhu chưa từng tái phát bệnh. Không ngờ bây giờ lại tái phát ngay lập tức.

Đây không phải là chuyện đùa, Lục Cảnh Ngôn đương nhiên lập tức căng thẳng, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Được rồi Thiên Nhu, em đừng cử động, anh cả đưa em ra xe nghỉ ngơi trước, nếu không được thì chúng ta về thẳng nhà.”

Nói rồi, Lục Cảnh Ngôn bế ngang Lục Thiên Nhu lên, đi về phía cửa sau của hội trường.

Lục Thiên Nhu thực ra căn bản không hề bị viêm cơ tim tái phát. Cô ta chỉ là bị Lục Sanh chọc tức đến nghẹt thở, lại không muốn anh cả cứ để mắt đến Lục Sanh, nên mới nghĩ ra cách giả bệnh.

Chiêu này quả nhiên rất hiệu quả.

Lúc này được Lục Cảnh Ngôn ôm trong lòng, thấy Lục Cảnh Ngôn vẻ mặt lo lắng, Lục Thiên Nhu mắt càng đỏ hơn: “Anh cả, em đau…” 

Cô ta vòng tay ôm chặt cổ Lục Cảnh Ngôn, cả người như muốn dính chặt vào anh, trông càng thêm yếu đuối, mỏng manh, đáng thương.

Lục Sanh lười vạch trần cô ta. Nếu thật sự là bệnh tim tái phát, Lục Thiên Nhu sẽ không phản ứng như thế này. Nhưng vì bọn họ đang diễn vở kịch tình cảm chị em, cô cũng phải giả vờ đi theo quan tâm một chút.

Nhưng bọn họ vừa mới đi đến sân sau, Giang Đình đang trò chuyện với các phu nhân khác cũng đột nhiên đi theo.

“Chuyện gì thế này, Thiên Nhu con không khỏe sao?” Giang Đình trực tiếp kéo Lục Sanh ra phía sau, đi đến bên cạnh Lục Thiên Nhu.

Lục Thiên Nhu hít hít mũi, ngoan ngoãn nói: “Mẹ con không sao, chỉ là tim hơi khó chịu, anh cả đưa con lên xe nghỉ ngơi một lát là được rồi.”

“Tim khó chịu?” Giang Đình lập tức hít sâu một hơi: “Chuyện gì thế này? Sao con đang yên đang lành lại đột nhiên phát bệnh?”

Lục Thiên Nhu còn chưa nói gì, Giang Đình đã đột ngột quay đầu lại, hung hăng nhìn Lục Sanh.

“Thiên Nhu bao nhiêu năm không phát bệnh, vậy mà cô vừa về là nó phát bệnh rồi, có phải con chọc tức nó không?!”

“Với lại, ai cho phép con ăn mặc lòe loẹt như vậy đến dự tiệc? Chiếc váy mẹ chọn cho con đâu?”

“Lại còn tự mình đi nói với nhà họ Phó là con cũng chuẩn bị biểu diễn piano, tất cả những chuyện này đều là do con tính toán trước phải không?”

“Con gái của tiện nhân quả nhiên cũng là tiện nhân, còn nhỏ như vậy mà đã lắm mưu nhiều kế, mẹ thấy con chính là thiếu giáo dục!”

Khi Giang Đình mắng câu đầu tiên, cách đó không xa phía sau bọn họ, người đàn ông ngồi xe lăn khẽ cau mày, ánh mắt còn âm u hơn bình thường.

Trần An mặc vest chỉnh tề đứng bên cạnh, cúi người nói nhỏ vào tai Lệ Mộ Trầm.

“Ông chủ, xem ra đúng như tôi điều tra trước đây, bà Lục thực ra không hề hoan nghênh cô Lụ Sanh này trở về.”

“Tôi đã kiểm tra camera giám sát ở đoạn đường gần nơi anh gặp cô Lục Sanh tối qua, phát hiện có một người đàn ông từng kéo cô Lục Sanh vào con hẻm nhỏ.”

“Năm phút sau, người đàn ông đó vội vàng chạy ra cầm một sợi dây, nhưng cô Lục Sanh lại không đi theo ra. Tôi đoán, người đó rất có thể là người của nhà họ Lục phái đến muốn làm gì đó với cô Lục Sanh, nhưng không thành công, sau khi cô Lục Sanh ra ngoài thì gặp được anh.”

Trần An liếc nhìn về phía Lục Sanh: “Ông chủ, ah xem có cần tôi qua giúp cô Lục Sanh một tay không?”

“Chưa cần.” Lệ Mộ Trầm ngẩng mắt: “Tôi muốn xem cô ấy sẽ phản ứng thế nào.”

Bên phía Giang Đình càng mắng càng tức giận.

Vừa nói, bà ta vừa giơ tay lên, chuẩn bị tát vào mặt Lục Sanh.

Giang Đình đã muốn đánh Lục Sanh từ lâu rồi.

Vừa nghĩ đến việc Lục Sanh là kết quả của việc Lục Thành Nghiệp ngoại tình với Đỗ Nhiễm, vừa nghĩ đến đêm đó Đỗ Nhiễm chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó để quyến rũ Lục Thành Nghiệp.

Giang Đình chỉ muốn xé nát khuôn mặt giống hệt Đỗ Nhiễm của cô gái trước mắt, rồi nhổ nước bọt vào mặt cô ta.

Tuy nhiên, bà ta tát mạnh xuống, Lục Sanh lại nheo mắt, khẽ nghiêng đầu, khiến bà ta tát hụt.

“Cô lại còn dám tránh sao?”

Giang Đình thấy Lục Sanh dễ dàng tránh được như vậy, đầu tiên sững sờ, sau đó tức đến nghiến răng: “Tôi thấy cô đúng là không biết trời cao đất dày rồi!”

Giang Đình đang định tát lần thứ hai, bỗng nghe Lục Sanh nói: “Bà Lục chắc hẳn vẫn nhớ, sau khi bữa tiệc kết thúc ông cụ Phó muốn gặp tôi chứ?”

Giang Đình sững người, ngẩng mắt nhìn cô gái trước mặt vẻ mặt không cảm xúc, giọng điệu cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.

“Nếu tôi đến gặp ông cụ Phó với một khuôn mặt sưng vù vì bị đánh, ông cụ Phó chắc sẽ rất quan tâm.”

“Tôi là người không giỏi nói dối. Nếu ông cụ Phó hỏi tôi làm sao, tôi chỉ có thể nói thật.”

“Cô…”

Nghe vậy, Giang Đình nghẹn họng, bàn tay đang định tát xuống cũng cứng lại giữa không trung.

Bà ta vừa rồi chỉ lo xả giận, sao lại quên mất chuyện này.

Ông cụ Phó  chưa từng gặp Lục Sanh, cứ mong mỏi sau bữa tiệc tối nay được gặp cô ta. Nếu ông ấy vừa nhìn thấy Lục Sanh đã thấy cô ta sưng mặt, chắc chắn sẽ lập tức hỏi ai đánh và đứng ra bênh vực cô ta.

Dù sao, Lục Sanh bây giờ mới là cháu dâu được ông cụ Phó công nhận, đánh vào mặt cô ta chẳng khác nào đánh vào mặt nhà họ Phó.

“Mẹ!”

Lúc này Lục Cảnh Ngôn hít sâu một hơi nói: “Mẹ nói thì cứ nói, sao lại tùy tiện ra tay đánh người? Huống hồ đây là ở nhà họ Phó!”

“Chuyện biểu diễn piano chỉ là hiểu lầm, Thiên Nhu tim khó chịu cũng không liên quan gì đến Lục Sanh, sao mẹ vừa đến đã đổ hết mọi chuyện lên đầu Lục Sanh?”

Lục Cảnh Ngôn nhớ lại lúc Lục Sanh nói chuyện riêng với anh, cô bé nói rằng cô ấy biết người nhà họ Lục thực ra đều ghét cô ấy, ánh mắt đó thực sự khiến người ta đau lòng.

Không trách Lục Sanh nghĩ như vậy, ngay cả chuyện mẹ anh ở nhà người khác còn dám ra tay đánh cô ấy, căn bản là không hề tôn trọng cô ấy một chút nào.

Lục Cảnh Ngôn nghĩ, toàn bộ nhà họ Lục cũng như toàn bộ thành phố Giang, đối với Lục Sanh vừa từ dưới quê lên đều rất xa lạ.

Mẹ và em gái Lục Thiên Nhu đều không có quan hệ huyết thống với Lục Sanh, mẹ anh thậm chí còn hận cô ấy vì thân phận của cô ấy.

Nếu anh là anh cả mà không bảo vệ cô ấy một chút, thì còn ai sẽ bảo vệ cô ấy? Sau này cuộc sống của cô ấy ở nhà họ Lục sẽ chỉ càng khó khăn hơn.

Nghĩ đến đây, Lục Cảnh Ngôn trực tiếp đặt Lục Thiên Nhu xuống, lạnh lùng nói.

“Con thấy Thiên Nhu hình như cũng không sao, nếu mẹ không yên tâm thì cứ đưa em ấy về nhà trước, dù sao tài xế cũng ở bên ngoài rồi.”

"Còn Lục Sanh, con sẽ đưa cô ấy về buổi đấu giá trước, mẹ và Thiên Nhu không sao thì hãy quay lại.”

Nói xong, Lục Cảnh Ngôn trực tiếp nắm tay Lục Sanh, kéo cô đi về phía hội trường.

"”Khoan đã anh cả!”

Lục Thiên Nhu không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên trở nên như vậy.

Rõ ràng vừa rồi anh cả còn nhìn cô ta với vẻ mặt quan tâm, sợ cô ta có chuyện gì, vậy mà bây giờ lại nắm tay Lục Sanh bỏ đi không quay đầu lại.

Lục Thiên Nhu hoảng loạn, vội vàng gọi mấy tiếng, nhưng Lục Cảnh Ngôn không hề đáp lại.

===========

Bão chương tới đâyyyy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play