Editor: Daisy thích ăn ghẹ
Lục Thiên Nhu thực sự nghĩ Lục Sanh đã điên rồi. Cô ta cứ nghĩ Lục Sanh sẽ hoảng loạn, bối rối hỏi MC có phải nhầm lẫn gì không. Nhưng không ngờ, cô ta chẳng hề phản bác hay từ chối, cứ thế bước lên sân khấu.
Cô ta lên đó làm gì? Chẳng lẽ thật sự định lên đó giả bộ chơi piano ư?
Tuy rất bất ngờ, nhưng Lục Thiên Nhu nghĩ lại, nếu vậy thì Lục Sanh lát nữa chắc chắn sẽ phải làm trò cười trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm vui mừng.
Bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm kia mà.
Buổi tiệc tối nay vừa kết thúc, chuyện con gái riêng nhà họ Lục từ dưới quê lên làm trò cười trước công chúng sẽ lan truyền khắp giới thượng lưu thành phố Giang. Trở thành đề tài bàn tán và chuyện cười sau bữa cơm của các phu nhân, tiểu thư. Sau này mọi người chắc chắn sẽ coi cô ta như một trò đùa.
“Thiên Nhu, chuyện này là sao vậy?” Lục Cảnh Ngôn hít sâu một hơi, vội vàng nhìn Lục Thiên Nhu. “Lục Sanh nói với nhà họ Phó là cô ấy cũng muốn biểu diễn piano ư? Em có biết chuyện này không?”
“Em không biết, chắc chắn là người dẫn chương trình nhầm lẫn rồi.” Lục Thiên Nhu cũng giả bộ lo lắng: “Làm sao bây giờ anh cả, Lục Sanh chị ấy biết chơi piano gì đâu chứ.”
“Không biết chị ấy nghĩ gì mà người ta gọi chị ấy lại dám cứ thế lên sân khấu. Nếu lát nữa làm trò cười trước mặt mọi người, chẳng phải mặt mũi nhà họ Lục của chúng ta sẽ bị chị ấy làm mất hết sao?”
Lục Cảnh Ngôn cũng lo lắng, nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Sanh đã đi lên sân khấu rồi. Tuy nhiên, bây giờ đi kéo người xuống nói là nhầm lẫn, dù sao cũng tốt hơn là lát nữa Lục Sanh trên đó làm trò cười.
Lục Cảnh Ngôn đang định lên sân khấu giải thích, nhưng lại thấy Lục Sanh đã quay người trên sân khấu, bất ngờ nháy mắt với anh ta
“Anh cả đừng lo lắng.”
Lục Cảnh Ngôn hiểu một chút khẩu ngữ, nên đã hiểu câu nói im lặng của Lục Sanh, không khỏi sững sờ.
Lục Sanh thu lại ánh mắt, sau khi ngồi vào ghế, cô ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới khán đài.
“Bản nhạc của em gái vừa rồi khá trầm lắng, vậy tôi sẽ biểu diễn một bản nhạc vui tươi hơn cho mọi người.”
“Vậy tôi xin... múa rìu qua mắt thợ.”
Lục Sanh không nói nhiều. Lời vừa dứt, cô cúi đầu, đặt tay lên phím đàn.
Đinh đinh dong dong đinh đinh dong.
Ngay khi những nốt nhạc đầu tiên của đoạn đầu tiên vang lên, Lục Thiên Nhu trợn tròn mắt, một số khách mời có kiến thức về piano cũng hơi sốc mà ngước nhìn.
Đây lại là... 《Khu rừng mùa hè》?
Đây là một tác phẩm được sáng tác gần đây của Osborne, bậc thầy nghệ sĩ piano nổi tiếng nhất thế kỷ này ở Anh, được coi là một tác phẩm trình diễn kỹ thuật. Vừa ra đời, nó đã được giới chuyên môn công nhận là có độ khó ‘địa ngục’ trong biểu diễn. Bởi vì mặc dù giai điệu nhẹ nhàng vui tươi, nhưng tốc độ chơi lại quá nhanh.
Khi Osborne tự mình biểu diễn, đôi tay ông ấy lướt trên phím đàn nhanh như bay, gần như xuất hiện tàn ảnh, khiến người xem hoa mắt chóng mặt, thậm chí không nhìn rõ ông ấy đã nhấn những phím nào.
Người không có ít nhất mười năm kinh nghiệm học và luyện piano thì căn bản không thể chơi hết bản nhạc này một cách hoàn chỉnh, cho dù miễn cưỡng chơi xong cũng chắc chắn có không ít lỗi.
Một bản nhạc có độ khó cao như vậy, rất ít người sẽ chọn để biểu diễn. Ngay cả kỳ thi piano cấp cao nhất cũng sẽ không chọn bản nhạc này.
Cái cô Lục Sanh này sao mà dám...
Không đúng, sao cô ta lại biết chơi bản nhạc này? Mà còn là khi không có bản nhạc?!
Lục Thiên Nhu lập tức kinh ngạc.
Nếu không có bản nhạc, cô ta thậm chí không thể chơi được đoạn đầu tiên đơn giản nhất của bản nhạc này, mà cô ta là piano cấp mười!
Sao lại... Lục Sanh này sao lại biết chơi piano thật? Cô ta lấy đâu ra tiền để học cái thứ này chứ?
Lục Thiên Nhu cố giữ bình tĩnh. Cô ta nghĩ, dù Lục Sanh trước đây có tiếp xúc với piano thì cũng tuyệt đối không thể chơi hết bản nhạc này một cách hoàn chỉnh mà không mắc lỗi, ngay cả giáo viên piano của cô ta cũng không có trình độ này.
Tuy nhiên, trong ba phút tiếp theo, tiếng đàn piano như những cái tát, từng cái từng cái vang lên trên mặt Lục Thiên Nhu.
Cô gái ngồi trước đàn piano cúi thấp mắt, vẻ mặt chuyên tâm và nghiêm túc.
Dường như ngay khoảnh khắc âm nhạc vang lên, cô đã bước vào thế giới của khu rừng mùa hè.
Những ngón tay lướt trên phím đàn trắng đen vô cùng linh hoạt, tiếng đàn với phong cách liên tục thay đổi tuôn trào dưới ngón tay cô.
Lúc thì vui tươi sống động, như nai con chạy nhảy trong rừng; lúc thì uyển chuyển du dương, như chim xanh hót líu lo trên ngọn cây.
Lại có lúc hùng tráng sôi nổi, như ánh nắng trưa hè chiếu rọi trên mặt đất xanh mướt, những loài động vật mở một buổi vũ hội cuồng nhiệt, sảng khoái.
Nếu màn trình diễn của Lục Thiên Nhu vừa rồi khiến người ta cảm thấy hay, thì màn trình diễn của Lục Sanh lại khiến người ta sởn da gà, tất cả các giác quan đều trực tiếp bị cuốn theo.
Nhịp thở tạm ngưng, khi tốc độ nhanh lên thì tim cũng đập nhanh theo.
Giai điệu nhảy múa phác họa nên những cuộc tụ họp động vật và cảnh đẹp rừng rậm sống động như thật, khiến người ta không tự chủ mà say đắm trong đó.
Một bản nhạc kết thúc, khi nốt cuối cùng rung động khẽ khàng hoàn toàn tan biến vào không khí, khán giả phía dưới vẫn chưa hoàn hồn.
Cho đến khi Lục Sanh thu tay lại, cô gái với vẻ mặt bình thản cúi người chào trên sân khấu, nhịp thở bị ngừng lại của mọi người mới trở lại bình thường.
Ôi trời ơi.
Cô gái này là ai vậy?
Trong số những người tham dự bữa tiệc hôm nay, có người chưa nghe nói về tin đồn mấy ngày nay của nhà họ Lục, cũng không biết thân phận của Lục Sanh, nên không cảm thấy quá sốc. Họ đương nhiên cho rằng Lục Sanh là tiểu thư được gia đình nào đó đào tạo công phu, biết chơi piano và đạt đến trình độ cao như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng rất nhiều người có mặt ở đây đều biết thân phận của Lục Sanh.
Những gì họ ghi nhớ là những cái mác mà họ xem thường, lớn lên ở nông thôn, con riêng, không được giáo dục tinh hoa, thô tục, vô học.
Và bây giờ, tất cả bọn họ đều kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.
“Trời đất ơi, cái này, cái này là thật sao?”
Đường Y Y trợn tròn mắt: “Lục Sanh chơi piano lại còn giỏi hơn cả Thiên Nhu, sao có thể chứ??”
“Cô ta không phải lớn lên ở thôn quê sao, không phải nói mấy người nông thôn đó ngày nào cũng cày cuốc đến trường còn không nổi sao, sao cô ta lại biết chơi piano, mà còn chơi giỏi đến vậy?”
Đừng nói người ngoài, ngay cả Lục Cảnh Ngôn cũng bị sốc.
Đợi Lục Sanh xuống sân khấu trở về bên cạnh anh, Lục Cảnh Ngôn hít sâu một hơi hỏi: “Lục Sanh, sao em lại biết chơi piano? Ai đã dạy em?”
“Trước đây có một chị đến làng của chúng em ở một năm.” Lục Sanh cứ thế đổ mọi thứ lên cái ‘tôi’ trong quá khứ của mình: “Chị ấy chơi piano rất giỏi, cũng rất thích em, nên đã dạy em chơi đàn.”
“Ý em là... em chưa từng học piano chính thức, chỉ có chị ấy dạy em, và em chỉ mất một năm để đạt đến trình độ này sao?”
Lục Sanh gật đầu.
Lục Cảnh Ngôn càng kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Lục Cảnh Ngôn là người thừa kế của nhà họ Lục, từ nhỏ cũng được đào tạo nhiều kỹ năng khác nhau. Trình độ piano của anh ta cũng rất cao, chỉ là từ khi tiếp quản tập đoàn Lục Thị thì không có thời gian chơi nữa.
Chưa kể người chị mà Lục Sanh nói giỏi đến mức nào, chỉ riêng Lục Sanh thôi.
Cả nước có mấy người có thể chơi piano thành thạo như vậy trong vòng một năm, lại còn có thể biểu diễn hoàn hảo một bản nhạc có độ khó như 《Khu rừng mùa hè》
Đây là thiên phú đến mức nào chứ.
Lục Cảnh Ngôn trước đây vẫn luôn cho rằng Lục Thiên Nhu đã là người rất có thiên phú mà anh từng gặp.
Học đàn từ năm sáu tuổi, từ nhỏ đến lớn tham gia các cuộc thi piano lớn nhỏ, đều giành giải nhất, trong lòng anh ta cũng luôn rất tự hào về cô em gái này.
Tuy nhiên, trước mặt tuyệt đối thiên tài, hào quang của Lục Thiên Nhu đã bị lu mờ đi rất nhiều.
Nhìn thấy Lục Cảnh Ngôn chăm chú nhìn Lục Sanh, trong mắt là sự ngưỡng mộ không hề che giấu, Lục Thiên Nhu cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa.
Anh cả sao có thể nhìn một đứa con riêng từ dưới quê lên bằng ánh mắt nồng nhiệt như vậy, rõ ràng trước đây trong mắt anh cả chỉ có mình cô ta là em gái thôi mà.
Lục Thiên Nhu hít sâu một hơi, đột nhiên ngả vào người Lục Cảnh Ngôn, thở hổn hển run rẩy nói: “Anh cả, tim em đột nhiên khó chịu quá…”