Editor: Daisy thích ăn ghẹ

Lục Sanh biết Lục Thiên Nhu đang ở phía sau.

Lúc Lục Cảnh Ngôn ôm cô, cô đã nghe thấy một tiếng hít hơi ở gần đó. 

Vì vậy, cô nhân cơ hội vùi mặt vào lòng Lục Cảnh Ngôn, để người anh trai đầy áy náy này ôm chặt hơn, tỏ vẻ tình cảm anh em sâu nặng.

Mà lúc này cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Thiên Nhu, tỏ vẻ vô tội, nháy mắt vài cái: “Em gái, em sao lại ở đây? Em không phải đi chuẩn bị tiết mục biểu diễn đàn piano sao?”

Lục Thiên Nhu thực sự tức đến nghiến răng lại.

Cô ta là cố ý qua đây tìm anh cả, dự định kêu anh cả một lát ngồi hàng đầu xem cô ta biểu diễn, lại không ngờ nhìn thấy anh cả lại ôm Lục Sanh.

Tại sao có thể như vậy!

Cô ta đã ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy, số lần anh cả ôm cô ta đều đếm trên đầu ngón tay. Nhưng bây giờ, Lục Sanh chưa đến được hai ngày, anh cả lại ôm cô ta hai lần.

Hơn nữa, anh cả lại cho thẻ ngân hàng có trăm vạn, cho cô ta tiền tiêu vặt, loại đãi ngộ này ngay cả cô ta cũng không có.

Cái loại tiện nhân như Lục Sanh thật sự rất tâm cơ.

Giả vờ ủy khuất, thê thảm cho anh cả đồng cảm, anh cả thế mà lại mềm lòng với cô ta.

Chẳng lẽ anh ấy đã quên, Lục Sanh chính là con gái riêng lớn lên ở vùng quê, là Lục Thành Nghiệp ở bên ngoài…mới lưu lại loại nghiệt chủng này sao?

“Thiên Nhu?” Lục Cảnh Ngôn nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn về phía Lục Thiên Nhu.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Lục Thiên Nhu trở lại dáng vẻ ôn nhu, điềm tĩnh.

“Anh cả, tiết mục đàn piano của em sắp bắt đầu rồi, em muốn anh đến hàng đầu tiên để xem.” Lục Thiên Nhu nắm chặt tay của Lục Cảnh Ngôn, làm nũng nói.

“Em đã biểu diễn bao nhiêu buổi hòa nhạc rồi, lần biểu diễn nào mà chẳng tự tin, còn cần anh cả cổ vũ sao?” Lục Cảnh Ngôn xoa đầu Lục Thiên Nhu.

“Tất nhiên rồi.” Lục Thiên Nhu giọng điệu ôn nhu, lại nhìn về phía Lục Sanh: “Chị cũng cùng đến hàng ghế đầu đi, có anh cả và chị ở đó, em chắc chắn sẽ biểu diễn thật tốt.”

“Được, vậy chúng ta qua đó đi.” Lục Cảnh Ngôn không nghĩ nhiều, gật đầu.

Ba người đi vào trong hội trường, thu hút không ít ánh mắt nhìn qua.

Người nhà họ Lục đẹp là điều được công nhận trong giới thượng lưu thành phố Giang, trước đây Lục Thiên Nhu ở những dịp như vậy, luôn là tâm điểm của toàn bộ hội trường.

Chẳng qua, ánh mắt của mọi người đều bị Lục Sanh ở bên cạnh cô ta hấp dẫn.

Cảm nhận được điều này, Lục Thiên Nhu âm thầm nắm chặt tay, trên mặt hiện lên nụ cười yếu ớt: “Em lên sân khấu trước đây, anh cả và chị phải lắng nghe thật kỹ nhé.”

Hoa viên nhà họ Phó diện tích rất lớn, xung quanh hồ phun nước có đủ các loại hoa cỏ quý báu.

Trên sân khấu chuyên dùng cho các buổi tiệc ngoài trời, đã trang bị sẵn một cây đàn piano màu đen tuyền cao cấp.

Khách mời tham gia tiệc tối đều tụ tập lại đây, đợi MC nói xong, Lục Thiên Nhu xách làn váy, hào phóng và trang nhã ngồi lên đàn piano.

“Nhờ có bác Phó không chê, mời cháu đến tiệc tối ngày hôm nay làm tiết mục mở màn. Hy vọng mọi người sẽ thích bản nhạc cháu biểu diễn hôm nay.”

Lục Thiên Nhu ôn nhu cười nhẹ nhàng, cúi người chào khán giả ở phía dưới, mang phong thái đoan trang, đúng mực của một tiểu thư nhà giàu, nhận được tràng vỗ tay rầm rộ.

Giang Đình và các phu nhân khác ngồi ở khu vực trà chiều của hội trường, nhìn Lục Thiên Nhu trên sân khấu với ánh mắt mãn nguyện. Đây mới là con gái do chính tay bà ta nuôi dưỡng. Dù là nhan sắc, khí chất hay tài năng, khả năng, đều là hạng nhất.

Làm sao có thể giống con gái của tiện nhân Đỗ Nhiễm kia, ngoài một khuôn mặt hồ ly tinh thì chẳng có gì ra hồn, mặc cái gì cũng toát ra vẻ nghèo túng của người nhà quê. Giang Đình liếc nhìn Lục Sanh đang chăm chú nhìn sân khấu ở gần đó, khẽ hừ một tiếng.

Lục Thiên Nhu ngồi vào ghế trước đàn piano, tất cả ánh đèn trong khán phòng lập tức chiếu rọi lên người cô. Chỉ thấy cô hít sâu một hơi, đặt đôi bàn tay ngọc ngà được chăm sóc cẩn thận lên phím đàn.

Bản nhạc này tên là 《The Sea》, dịch sang tiếng Trung là ‘Nghe Biển’, là một tác phẩm kinh điển của nghệ sĩ piano nước ngoài Gatsby. Bản nhạc có độ khó cao, nên Lục Thiên Nhu đã chuẩn bị từ hơn một tuần trước, chỉ chờ tối nay để tỏa sáng trước mọi người.

Sau khi nhấn phím đàn đầu tiên, Lục Thiên Nhu nhanh chóng nhập tâm. Giai điệu uyển chuyển, mượt mà tuôn chảy dưới ngón tay cô, tựa như sóng biển dâng trào lên xuống, hải âu lượn vòng kêu trên trời, gió biển gào thét thổi qua tai.

Lúc trầm lắng, lúc sâu lắng, giai điệu tuyệt vời khiến người nghe như hòa mình vào cảnh vật, như thể thực sự đến bên bờ biển, cảm nhận gió biển, nhìn thấy cua bò trên bãi cát. Lục Thiên Nhu bắt đầu học piano từ năm sáu tuổi, có thể nói là tài năng kiệt xuất. Sau khi bản nhạc kết thúc, phía dưới khán đài lập tức vang lên một tràng pháo tay.

Đường Y Y và Lâm Nhã đứng cạnh nhau cảm thán: “Trình độ piano của Thiên Nhu hình như lại tiến bộ rồi, thật lợi hại.”

“Nghe nói Đại học Kinh đô định dành suất tuyển sinh đặc biệt duy nhất của Thành phố Giang cho cô ấy đó.” Lâm Nhã liếc nhìn sân khấu.

“Nhưng mà tôi đoán chắc không liên quan gì đến piano, cậu của cô ấy là giáo sư cấp một của Đại học Kinh đô, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài mà.”

“Có quan hệ cũng phải có tài năng thật sự chứ.” Đường Y Y bĩu môi: “Bây giờ nghĩ lại, hồi nhỏ tôi thật sự nên nghe lời mẹ tôi mà tập đàn cello và múa ba lê cho tốt, bây giờ mẹ tôi muốn giúp tôi tìm quan hệ vào Đại học Kinh đô cũng không vào được.”

Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Lục Thiên Nhu mỉm cười đứng dậy, một lần nữa cúi đầu cảm ơn một cách khiêm tốn và lễ phép. Ánh mắt cô ta vô tình hay hữu ý liếc nhìn Lục Sanh ở phía dưới sân khấu. Ánh mắt đó, tựa như mang theo chút khiêu khích, lại như có vẻ đang chờ xem kịch hay.

Lục Sanh nheo mắt lại. Ánh mắt của Lục Thiên Nhu có ý gì?

Nhưng rất nhanh cô đã biết câu trả lời.

Sau khi MC một lần nữa lên sân khấu, không hề thông báo buổi đấu giá tối nay chính thức bắt đầu. Mà đột nhiên nói: “Kính thưa quý vị khách quý, tôi vừa nhận được tin, tối nay còn có một vị tiểu thư họ Lục khác cũng đã chuẩn bị một màn biểu diễn piano cho mọi người.”

“Chính là vị tiểu thư Lục Sanh kia…” Ánh đèn chợt chiếu thẳng vào người Lục Sanh, MC lịch sự mời: “Cô Lục, xin mời cô lên sân khấu.”

Cái gì? Lục Sanh muốn lên sân khấu chơi piano?

Lục Cảnh Ngôn sững sờ, còn Lục Thiên Nhu bên cạnh thì âm thầm nở nụ cười. Cô ta thật sự quá thông minh, có thể nghĩ ra cách này để báo cho Phó Sâm.

Người như Lục Sanh lớn lên ở nông thôn, căn bản không thể tiếp xúc với một loại nhạc cụ cao cấp như piano, có lẽ còn không biết piano có bao nhiêu phím. Bây giờ MC công khai nói cô ta sẽ lên sân khấu biểu diễn piano, nếu cô ta hoảng loạn, ngượng ngùng từ chối không dám lên, thì sẽ mất mặt và làm trò cười.

Nếu cô ta bị ép lên, đánh lung tung thì càng khiến toàn bộ khán phòng cười nhạo. Đặc biệt là dưới sự tô điểm của màn biểu diễn xuất sắc vừa rồi của Lục Thiên Nhu, cô ta sẽ chỉ như một tên hề.

Mất mặt lớn như vậy trước công chúng, dù hôm nay cô ta có ăn mặc đẹp đến mấy, những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh này cũng sẽ không ai muốn nhìn cô ta thêm lần nữa.

Chắc chắn ông nội Phó sẽ không bao giờ chấp nhận một người không ra gì như vậy, làm vị hôn thê của đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất và chắc chắn sẽ chủ động hủy bỏ hôn ước.

Đây đúng là một chiêu “một mũi tên trúng hai đích.

Nghĩ đến đây, Lục Thiên Nhu cảm thấy vô cùng phấn khích, nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt ngây dại hoảng loạn của Lục Sanh.

Tuy nhiên, khi cô ta đưa mắt nhìn sang, lại sững sờ.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Lục Sanh, chờ đợi phản ứng của cô, nhưng Lục Sanh không hề tỏ ra hoảng loạn chút nào.

Cô gái chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lại: “Được ạ..”

Giây tiếp theo, Lục Sanh liền vén váy, bước lên sân khấu dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

Phần lưng trần lộ ra rộng lớn, gầy gò nhưng đẹp đến nao lòng, những sợi dây mảnh đan chéo nhau có chút gợi cảm. Chiếc nơ bướm khổng lồ dường như được đính đầy sao, lấp lánh theo mỗi bước chân.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.

Ngay cả Lệ Mộ Trầm đang ngồi xe lăn ở góc phòng cũng có một giây nín thở.

Lục Thiên Nhu trợn tròn mắt – Khoan đã! Lục Sanh sẽ không thật sự lên sân khấu chứ? Cô ta điên rồi sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play