Editor: Daisy thích ăn ghẹ

“Tôi nhìn thử xem, tôi có thể giúp anh chữa khỏi đôi chân này.”

Vẻ mặt cô gái không chút bối rối nào, nghiêng đầu nói: “Tuy bây giờ còn chưa được, nhưng sau này nhất định có thể.”

“Cô đang nói chuyện cười gì vậy?”

Bảo vệ ở phía sau chau mày: “Bác sĩ trên toàn thế giới đều không thể chữa khỏi đôi chân của Lệ tổng chúng tôi, cô là một tiểu nha đầu sao dám ở đây mạnh miệng?”

Những người khác trong tiệc tối cách khá xa, không nghe rõ bên này đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy Lục Sanh vừa mới nói cái gì đó, sau đó bị bảo vệ mắng.

Vẻ mặt của bảo vệ xem ra rất khinh thường.

Có thể không xem thường sao? Ở đâu ra một nha đầu không biết trời cao đất dày, không biết sợ chết, dám nói chuyện với thiếu gia Lệ đã đành, lại còn dám ăn ‘đậu hũ’ của thiếu gia Lệ?

Thiếu gia Lệ không cho cô ta sắc mặt tốt mới là lạ đó.

Sợ là ngày mai ở Thành phố Giang tìm không thấy người này đó chứ.

Tất cả mọi người đều nói ở trong lòng, vẻ mặt nhìn xem kịch hay. Nhưng mà làm bọn họ khiếp sợ đó là Lục Sanh không bị sao cả.

Lệ Mộ Trầm ngước mắt nhìn bảo vệ, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi cho anh nói chuyện rồi sao?”

“Á…” Bảo vệ kinh ngạc, bị ánh mắt lạnh lùng của Lệ Mộ Trầm quét tới.

Ý thức được bản thân vừa nãy đã vượt phép tắt, bảo vệ ngay lập tức hoảng sợ và bối rối: “Tôi xin lỗi Lệ tổng, tôi..”

“Lui xuống.” Lệ Mộ Trầm sắc mặt không đổi mở miệng nói.

“Vâng, Lệ tổng!” Bảo vệ không nói hai lời, nhanh chóng lui về phía sau, đứng một bên không dám thở mạnh.

“Anh cũng nghĩ tôi mạnh miệng sao?” Lục Sanh mím môi nhìn về phía người đàn ông, tựa hồ có chút ủy khuất.

Đôi mắt long lanh nước, trông đáng thương vô cùng.

Nhưng Lệ Mộ Trầm cũng không biết tại sao nhìn cô gái một cái liền biết cô chỉ là đang giả vờ ủy khuất, tựa như muốn cho anh đau lòng vậy.

Lệ Mộ Trầm bình tĩnh nói: “Tôi chỉ là tò mò, cô nói chữa khỏi đôi chân cho tôi, là thông qua cách thức gì.”

“Anh thực sự muốn biết sao?”

Vẻ mặt tủi thân vừa nãy biến mất, trong mắt hiện ra ý cười trêu đùa, xoay người chậm rãi tới bên tai của người đàn ông.

“Nếu anh muốn nhanh hơn... thì phải thông qua cách của ngày hôm qua, anh có muốn không?”

Cách của ngày hôm qua?

Trên môi dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại nào đó. 

Hơi thở ấm áp của cô gái, theo lời nói của cô mà phả vào tai của anh, mang đến một trận tê dại.

Yết hầu Lệ Mộ Trầm khẽ nuốt xuống, chưa kịp trả lời thì cô gái trước mặt bỗng nhiên bị người khác kéo ra.

“Lệ tổng!”

Lục Cảnh Ngôn biết được tình huống ở bên đây, đột nhiên xuất hiện trước mắt Lệ Mồ Trầm. Một bàn tay giữ chặt tay của Lục Sanh, liền kéo cô đến bên người mình.

“Thật xin lỗi Lệ tổng, đây là em gái Lục Sanh của tôi, ngày hôm qua vừa tới thành phố Giang, cũng không biết thân phận của anh. Nếu vừa rồi cô ấy có mạo phạm gì, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh.”

Lục Cảnh Ngôn hít thở sâu, rất khách khí cúi đầu, vẻ mặt xin lỗi với Lệ Mộ Trầm.

Lệ Mộ Trầm cũng nhướng mày, âm trầm nhìn về phía tay của cô bị người đàn ông nắm lấy, trong lòng không hiểu sao có chút tức giận.

“Anh cả…”

Lục Sanh kêu một tiếng, thoạt nhìn trông có vẻ ngoan ngoãn sợ hãi, không giống với bộ dáng trêu chọc vừa rồi ở trước mặt anh chút nào.

“Còn không mau xin lỗi Lệ tổng.” Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, thấp giọng quát Lục Sanh, như là sợ Lệ Mộ Trầm trách tội.

Lệ Mộ Trầm mở miệng: “Không cần, cô ấy cũng không mạo phạm tôi.”

Nghe thấy Lệ Mộ Trầm nói như vậy, Lục Cảnh Ngôn mới nhẹ nhàng thở ra: “Lệ tổng không so đo là tốt rồi, sau tiệc tối tôi sẽ dạy dỗ em gái quy củ.”

“Vậy chúng tôi không quấy rầy anh nữa, anh tiếp tục nghỉ ngơi.” Lục Cảnh Ngôn khách khí, sau đó lôi kéo Lục Sanh rời khỏi.

Lệ Mồ Trầm thấy bóng dáng của Lục Sanh biết mất ở trước mặt mình.

Điều khiến anh bận tâm là cô gái đúng là bị kéo đi, nhưng cô ta thậm chí không quay đầu lại, hoàn toàn không nhìn anh một lần nào nữa, thật là phóng khoáng.

Không kìm nén được thở dài.

Chọc ghẹo xong rồi bỏ chạy à?

Lục Cảnh Ngôn kéo Lục Sanh đến một nơi ít người, buông tay Lục Sanh ra, không kìm được giận dữ nói: “Lục Sanh! Rốt cuộc em làm sao vậy?”

“Em có biết người đàn ông em vừa đến nói chuyện là ai không? Anh ta là người chỉ cần động ngón tay cũng có thể làm Thành phố Giang thay đổi, ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện đến làm phiền."

“Em có biết em vừa rồi mạo hiểm đến như vậy, nếu đắc tội với anh ta sẽ có hậu quả gì không? Sản nghiệp mà nhà họ Lục đã gây dựng bao năm nay cũng có thể bị ảnh hưởng, bản thân em càng có thể gặp nguy hiểm.”

“Tôi nói cho em biết, bây giờ em đang ở Thành phố Giang , không phải ở thôn quê. Em là người của nhà họ Lục, mọi hành động của em đều có người dõi theo. Em có biết ‘khiêm tốn trong lời nói và cẩn trọng trong hành động’ là gì không? Em…”

Lục Cảnh Ngôn hung hăng nói nhiều như vậy.

Vừa rồi có người nói với anh ta, Lục Sanh đi qua bên Lệ Mộ Trầm, nói chuyện lại còn động vào người Lệ Mộ Trầm, khiến tim anh như thắt lại.

Lục Sanh đang yên đang lành, sao có thể chạy qua trêu chọc người nham hiểm kia, còn dám chạm vào anh ta?

Lục Cảnh Ngôn vừa lo vừa tức, một phần là sợ đắc tội với Lệ Mộ Trầm sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn, một phần cũng là sợ Lục Sanh gặp chuyện không may.

Mọi người đầu nói vị Thiếu gia Lệ kia vui buồn thất thường, thủ đoạn tàn độc, nhất là chán ghét phụ nữ, còn cực kì ghét phụ nữ tới gần.

Nếu Lệ Mộ Trầm tức giận, cho dù ở tiệc tối này đem Lục Sanh ra ngoài cũng không phải là không có khả năng, hơn nữa căn bản không có ai dám ra ngăn cản.

Anh ta nổi giận đùng đùng nói xong, lại thấy cô gái trước mắt mắt đỏ hoe, lời răn dạy cũng vì thế mà dừng lại, há miệng thở hồng hộc: “Em…”

“Anh cả, em không phải là qua đó làm loạn, ngày hôm qua em đã gặp người này rồi.” Lục Sanh sụt sịt mũi, nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” Lục Cảnh Ngôn ngây ngẩn cả người: “Sao em đã gặp Lệ Mộ Trầm?”

“Ngày hôm qua, em đi ra khỏi nhà ga, túi tiền đã bị người khác cướp đi. Trên người em không có tiền, sau đó tại ven đường gặp phải người này, anh ấy cho em mượn tiền.”

“Em không nghĩ tới tiệc tối ngày hôm nay lại gặp được anh ấy, cũng không biết thân phận của anh ấy. Em chỉ muốn qua đó nói cảm ơn với anh ấy, anh ấy cũng không có cảm thấy em phiền mà.”

Thì ra là như vậy.

Lục Cảnh Ngôn không khỏi kinh ngạc.

Khó trách ngày hôm qua lúc nhìn thấy Lục Sanh, một mình cô ấy lẻ loi ngồi bên đường, toàn thân đều bẩn bẩn đáng thương, thì ra là gặp cướp. 

“Chuyện này sao không nói cho tôi biết? Em không phải có điện thoại sao?” Lục Cảnh Ngôn hít một hơi nói.

“Anh cả quên rồi sao, em quên lưu tên của anh.” Lục Sanh suy nghĩ: “Hơn nữa…Em không biết làm như vậy có phiền anh cả không, khiến cho anh càng chán ghét em.”

“Em…Em nói cái gì?” Lục Cảnh Ngôn kinh ngạc nói.

“Em biết anh cả không thích em, kể cả anh cả, ba, dì Giang Đình và các anh trai cũng đều ghét em.”

Lục Sanh cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào, ngữ khí làm cho người khác không nhịn được mà đau lòng.

“Dù em là em gái của anh cả, nhưng cũng chỉ là một đứa có quan hệ nửa huyết thống, lại do ba ở ngoài…mới…Mọi người ghét em cũng là điều hiển nhiên.”

“Có thể đến Thành phố Giang, biết em còn có người thân trên đời này, em cũng đủ thỏa mãn rồi. Em không mong cầu gì cả…”

Nước mắt cô gái lách tách rơi xuống đất, làm ướt loang lổ những vệt sẫm màu trên mặt đất.

Còn chưa nói xong, giây tiếp theo, cô bất ngờ không kịp phòng bị đã rơi vào trong lòng ngực rộng lớn của người đàn ông.

“Xin lỗi…”

Lục Cảnh Ngôn ôm lấy Lục Sanh, vừa rồi người đàn ông còn hung hăng bây giờ hít một hơi thật sâu: “Là anh cả không tốt, ngày hôm qua anh nên đến nhà ga đón em.”

“Anh cả?” Lục Sanh ngây thơ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy hối lỗi của người đàn ông.

“Anh thừa nhận, bởi vì chuyện của ba và mẹ em, trong lòng có khoảng cách với em, nhưng chuyện này dù sao cũng không phải là lỗi của em.”

“Bất luận thế nào, anh cũng là anh cả của em, ngay cả chuyện em gặp cướp ngày hôm qua cũng không biết, em có bị thương không?”

Lục Cảnh Ngôn nhìn trên dưới Lục Sanh, xác nhận trên người cô không có vết thương nào mới nhẹ nhàng thở ra.

May mà tên cướp kia chỉ muốn tiền, không có làm gì cô gái gầy yếu này.

“Em cầm thẻ này đi, không mật mã.” Lục Cảnh Ngôn lấy thẻ ngân hàng từ túi áo vest ra: “Bên trong có một trăm vạn, coi như là tiền tiêu vặt cho em xài, tiêu hết rồi nói với anh.”

Lục Sanh há miệng thở dốc, đang muốn cự tuyệt đã bị Lục Cảnh Ngôn chặn lại, kiên quyết nói: “Cầm lấy đi, ngày hôm qua em tới đây một bộ quần áo cũng không có, lấy một ít tiền này đi mua quần áo và đồ dùng hằng ngày gì đi.”

“Nhưng mà…”

“Nghe lời.”

“Vậy…cám ơn anh cả.” Giọng điệu Lục Cảnh Ngôn không cho phép cự tuyệt, vì vậy Lục Sanh hít hít mũi, rồi nhận lấy chiếc thẻ.

Thoáng chốc, cô bắt gặp ánh mắt không thể tin được của Lục Thiên Nhu, và vẻ mặt như sắp cắn nát răng của cô ta.

==============

Lời Editor: Anh cả cũng đáng yêu quá rồi!!!! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play